Đang lúc Du Hiểu chán nản định đánh trống bỏ dùi thì bỗng nhiên hai đứa nghe thấy ngoài vách ngăn có tiếng nữ sinh kêu á một tiếng. Du Hiểu nghe một cái như sống lại, vội vàng thò đầu nhìn, mắt tức thì sáng rực phát khiếp.
Khương Hồng Thược chứ còn ai.
Một đóa thược dược vô cùng xinh đẹp.
Tuy chỉ là "hoa tướng", nhưng thược dược thành danh sớm hơn cả mẫu đơn, tương truyền từ 3000 năm trước, vào thời Tam Đại, thược dược đã trồng ở nhiều nơi để thưởng ngoạn, khi người ta chưa biết tới mẫu đơn.
Khi mới phát hiện ra mẫu đơn, người ta tưởng đó chỉ là một loài thược dược, nên đã gọi nó là "mộc thược dược". Hai hoa này nhìn thoáng qua rất giống nhau nên người xưa thường gọi là hoa tỷ muội.
Đó chính là nguồn gốc chính xác của ba chữ "hoa tỷ muội".
Chỉ thấy một cô gái tay cầm túi ny lông trong suốt, một tay che đầu, đang nhảy qua qua công trường ngổn ngang gạch đá cùng vũng nước hôm qua để lại, linh hoạt như con mèo.
Lúc này đột nhiên có một trận gió lớn thổi qua tán cây, nước mưa đọng trên lá rào rào rơi xuống, cô gái kêu một tiếng, người lao cái vèo, thoáng chốc cô gái mặc sơ mi thuần bông, quần jean bó đôi chân thon thả thẳng tắp, xinh đẹp đứng trước mặt bọn họ.
Cả hai thằng con trai đều ngẩn người.
Trình Nhiên thì thầm nhủ, vừa rồi nhiều nước rơi xuống như thế mà cô bé này không bị ướt, phản ứng đúng là nhanh nhẹn.
Du Hiểu không dám tin, đây có phải là mơ không?
Khương Hồng Thược chớp chớp đô mắt trong veo, nhoẻn miệng cười:
- Xin lỗi nhé ... Gần đây buổi chiều có chút việc nên không tới, nhưng hôm qua tôi tới không thấy hai bạn.
Trình Nhiên hôm đó bị Du Hiểu kéo đi xem diễn tập, tất nhiên biết Khương Hồng Thược bận gì, không khỏi nhớ tới màn biểu diễn đàn hạc hôm đó. Điềm tĩnh xa xăm, như mây khói biến ảo không nắm giữ được, giờ lại hoạt bát gần gũi như vậy, rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô gái này?
Du Hiểu chẳng nghĩ nhiều như vậy, lòng hoa nở rộ:
- Không sao, không sao, bọn mình hôm nay mới làm việc ... Bạn mang nhiều thế?
Khương Hồng Thược mở túi ra, bên trong đều là màu nước, màu sắc phong phú, đại bộ phận còn mới tinh, dù thứ đã dùng cũng sạch sẽ, không lem luốc như của Du Hiểu. Hơn nữa màu được đặt trong từng hộp, chứ chẳng vứt bữa bãi trong túi, thực sự khác nhau như trời với đất.
- Không biết các bạn thiếu màu nào, nên tôi mang hết tới đấy.
- Thật ra thì cái gì cũng thiếu.
Trình Nhiên chỉ túi màu vô vọng của Du Hiểu:
- Mày định vẽ gì?
Du Hiểu kín đáo đá cái túi của mình sang bên, đánh trống lảng:
- Không phải định dùng màu xanh da trời thôi à ...
- Tao muốn vẽ quỹ tích của sao chổi Hale-Bopp, vị trí của nó ở từng giai đoạn, coi như phổ cập khoa học đi.
Khương Hồng Thược khoanh tay trước ngực quan sát đoạn tường văn hóa được chia thành nhiều phần:
- Trước đó thấy cậu chia bảng, thì ra có tính toán này.
- Quỹ tích tất nhiên là hình bầu dục.
Trình Nhiên giang tay minh họa:
- Chúng ta rất may mắn, đáng lẽ mỗi lớp chỉ có bốn mét tường, nhưng do ở đây đang sửa chữa, thành ra lớp bên cạnh bỏ rồi, đoạn tường văn hóa này dài bảy mét, nếu phân phối tốt tỷ lệ, kết hợp tư liệu vẽ ra quỹ tích sao chổi, sau đó men quỹ tích của nó ở mỗi giai đoạn chúng ta chỉ ra việc xảy ra ở trái đất, có hình vẽ ghi chú tướng ứng ...
Bốp! Bốp! Bốp!
Khương Hồng Thược khẽ vỗ tay:
- Ý tưởng rất hay, có thể nói là vô cùng đặc biệt, nhưng cậu vẽ nổi không? Chuyện này cần kỹ thuật lắm đấy ... Cậu làm được chứ?
Nha đầu này đang khích mình à? Trình Nhiên làm động tác mời màu mè của phương tây:
- Không thì bạn làm đi, nhà có nhiều màu thế này, chắc bạn cũng am hiểu vẽ tranh.
Khương Hồng Thược lắc đầu:
- Nếu như là tôi vẽ thì là báo tường của tôi rồi, ý tưởng của cậu rất đặc biệt, tôi muốn xem xem ý tưởng đó trong tay cậu cuối cùng biết thành thứ gì ... Xem có thể làm tôi động lòng không?
Trình Nhiên nheo mắt hỏi:
- Động lòng là ý gì?
Khương Hồng Thược lườm một cái:
- Không phải là tim đập loạn xạ, cậu nghĩ cái gì thế hả? Tôi đang nói tới bình phẩm về nghệ thuật.
Trình Nhiên tịt luôn, y cũng đang nói tới báo tường đấy chứ, rốt cuộc là ai đang nghĩ quá xa vậy cô nương?
Du Hiểu ở bên thoáng chốc cảm giác bị hai người này gạt sang bên lề, vội nhảy vào thể hiện tồn tại của mình:
- Nhưng chúng ta lấy đâu ra bản đồ quỹ tích của nó chứ?
Trình Nhiên nhíu mày, đây đúng là chuyện phiền toái, nhất thời y lại quên thời đại này không phải cái gì không biết thì lên mạng tra là có:
- Ờ để tao thử vào mạng tra xem thế nào.
Khương Hồng Thược chủ động nói:
- Tôi có thể cung cấp, cô tôi ở nước ngoài, có thể hỏi tài liệu ở đài thiên văn Griffith. Chắc là mất hai ngày, tôi sẽ bảo cô tôi fax qua đây.
- Nhiệt tình thế?
- Toàn lực ủng hộ cậu đấy ... Đợi cậu làm tôi bất ngờ.
- Vì sao?
Vẫn mang tâm tính người trưởng thành, Trình Nhiên dè chừng người lạ mặt tiếp cận mình, nên hỏi:
- Vì sao bạn lại hứng thú với thứ tôi vẽ ra như thế?
Khương Hồng Thược ngạc nhiên hơn, nhưng vẫn hơi nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cho Trình Nhiên một câu trả lời chính thức:
- Tại sao cậu lại hỏi như thế? Chỉ thích thôi mà! Nhưng nếu cậu nhất định muốn hỏi thì... Ngắm những cảnh đẹp xa lạ, làm việc chưa từng làm, kết bạn với người thú vị, làm cuộc sống thêm phong phú thôi, ừm, coi như tôn chỉ sống của tôi.
Du Hiểu ngực nóng bừng, cơ hội, đây là cơ hội, cuối cùng để trở thành bạn với nữ thần, mình chính là người thú vị như thằng hề.
Đơn giản chỉ là vì hứng thú thôi, với cô ấy đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt, Trình Nhiên thầm trách bản thân, bị tâm lý người trưởng thành tác quái, cho rằng người khác tiếp cận mình có ý đồ.
Trình Nhiên hơi ngây ra, cuối cùng toét miệng cười nói:
- Câu cuối cùng nếu sửa thành " cả đời rất dài, phải ở bên người thú vị" .
Nói xong thò tay sang bên cạnh, Du Hiểu còn đang chưa hiểu gì thì bị y kéo tới che mặt.
Trong đôi mắt mở to của Du Hiểu, cánh tay Khương Hồng Thượng vẽ nửa đường cong đẹp đẽ, bút vẽ chấm đẫm màu xẹt qua mặt hắn.
Thế là dê thế tội Du Hiểu bị một vết màu lam rất lớn vắt ngang mặt, hắn sờ mặt nhìn màu mực hét lên:
- Mẹ tôi giết tôi mất .
Khương Hồng Thược rối rít hết xin lỗi lại lấy khăn tay ra lau mặt cho hắn.
Công trường hỗn loạn ấy, có tiếng cười, có mùi cỏ cây, có hương thơm từ mái tóc thiếu nữ ... Hỗn hợp thành một mùi vị hạnh phúc đơn thuần của tuổi trẻ.
Ánh sáng chuyển dời, thành phố nhỏ nhuộm trong ánh chiều tà đỏ ối.
Lúc hai người về tới khu tập thể, Du Hiểu vẫn còn lâng lâng nói:
- Lão Khương rất tốt.
Tâm tinh thiếu niên rốt cuộc hội tụ lại thành bốn chữ như thế.
Đó là cảm giác tự hào lờ mờ, nghĩ tới Khương Hồng Thược bao người muốn tiếp cận mà không cách nào, vậy mà lại cùng bọn họ đùa nghịch đánh cãi nhau, hư vinh bành trướng tột độ. Nhưng tựa như có viên ngọc quý muốn che giấu thật kỹ, sợ rằng nếu bị người khác biết, thời gian ba người bọn họ ở bên nhau sẽ không còn nữa.
Dù với tâm cảnh của người trùng sinh, Trình Nhiên cũng phải thừa nhận, Khương Hồng Thược là cô gái hấp dẫn, sự hấp dẫn ở đây không phải chỉ vì sức hút nam nữ, mà từ tới từ người và người, cô gái đó thành thục hơn hẳn cô gái cùng độ tuổi, Trình Nhiên thấy, thanh niên 20 cũng chưa chắc so được.
Chững chạc mà không mất đi đơn thuần hồn nhiên của thiếu nữ, thông minh lại không toan tính, thực sự hiếm có, đáng kết bạn.