Trình Nhiên từng muốn làm họa sĩ, làm tác giả, thậm chí còn muốn làm tay đua ...
Nhưng làm họa sĩ à, thôi đừng mơ nữa, cái đó cần thiên phú, cứ chăm chỉ học đi. Làm tác giả ư? Đúng là cười gãy răng mất, làm tác giả là phải dốc hết tâm huyết, văn chương thì chua, tính khí thì quái gở lại còn nghèo, phí công làm gì, nghề đó không có tiền đồ đâu, quay đầu đi.
Muốn làm tay đua ấy à? Thế có muốn lái máy bay tên lửa luôn không? Giai đoạn này đặt tâm tư vào đường chính đi, đó là học ấy.
Trình Nhiên thích người đó ...
Thích có ăn thay cơm được không? Không nhà, không xe, lấy cái gì mà kết hôn đây, cậu và cô ấy phấn đấu à? Phấn đấu bao năm, muốn sinh con nữa không? Quá tuổi sinh con không tốt đâu, nuôi cũng khổ. Yêu xa thì tới bao giờ mới tới đích, cuộc sống phải ổn định ... Kiếm một người phù hợp đi, không tình cảm thì sống với nhau sẽ có tình cảm, sau này có con, bao nhiêu tâm tư đặt vào con cái rồi, chả ai để ý yêu với đương nữa đâu.
Thế đấy.
Trong những năm tháng quá khứ đó, luôn có những thứ mà ta vừa mới định làm thử đều bị xung quanh xen ngang, can thiệp rồi bóp chết từ trong trứng nước. Họ cho rằng y toàn nảy sinh ý nghĩ khác người, chế nhạo dập tắt ước mơ của y. Đại bộ phận chúng ta đều quen đoàn kết với nhau, sợ người khác không giống mình, càng sợ hơn nữa là người ta đi con đường khác biệt nhưng rốt cuộc lại là đúng đắn, bỏ lại họ phía sau.
Còn những người theo phe số đông khuyên nhủ và đả kích giống như bánh xe có quán tính cực đại cuốn người khác vào trong dòng chảy cuồn cuộn của thế giới người bình thường, đem một người đầy hoài bão giết chết trong gió cát tháng năm, để lại cái thân xác trống rỗng đợi mấy chục năm sau chôn xuống đất.
Phải học tập chăm chỉ, phải thi vào trường đại học tốt, phải có được công việc tốt, một năm chia nhà, ba năm phát cổ phần, phải có tiền đồ lớn, tương lai tươi sáng, phải có nhà có xe, phải kết hôn, có lẽ là không yêu, nhưng đối tượng thích hợp, cha mẹ hai nhà thúc giục rất gắt ... Thế thì cứ làm vậy đi.
Bị thúc giục, muốn đấu tranh nhưng không thoát được, muốn hét lên nhưng trời quá cao, cuối cùng chìm nghỉm trong thế giới huyên náo.
Để rồi một ngày nào đó vội vội vàng vàng tới ga tàu điện ngầm, chen chen lấn lấn trong đám đông, nhận ra, thứ vĩnh viễn mất đi, không chỉ tình yêu, còn có bản thân.
Trình Nhiên tin rằng mình có thiên phú hội họa, y luôn cho rằng như thế, khi còn nhỏ y đã thích dùng các loại bút bi khác nhau, vẽ lại tất cả những gì y thấy, nhà cửa, cấy cối, xe cộ. Y vẽ cái gì cũng đều giống như thật, cũng chẳng có bí quyết gì, y cứ phác họa từng chút từng chút một, sau đó tỉ mỉ tỉa tót chi tiết, chỉ cần đủ chuyên tâm thế nào cũng có kết quả.
Nhưng tại vì y quá say mê vẽ vời, thành tích đi xuống, bị mẹ cấm luôn, đem đủ tương lai u ám đáng sợ dọa tâm hồn non nớt của Trình Nhiên, khiến y hủy hết tranh vẽ, đem số bút bi màu mình tích góp được ném vào thùng rác.
Sau này Trình Nhiên nhìn thấy có họa sĩ dùng bút bi vẽ tranh mà không khác gì ảnh chụp, nhớ lại những cái bút bi màu mình từng vứt đi, cảm giác bị đánh mất món đồ chơi yêu thích nhất, mang theo nỗi đau chẳng thể tìm lại đam mê cũ.
Bây giờ chưa chắc đã tìm lại được thiên phú đó nữa, nhưng câm cảnh dần trưởng thành trải đời đã mài mòn thú vui, nếu có thể ôn lại, chẳng phải rất hay sao?
Làm báo tường, đúng là một thứ có cảm giác thời đại.
Buổi trưa tan học, Lý Trảm ăn cơm xong tới phòng giáo vụ gặp Chương Minh, sáng nay hai tiết cuối cùng ông ta dạy, vốn rất muốn xem Trình Nhiên bị gọi tới phòng giáo vụ thế nào ... Trước giờ ông ta chưa từng gặp đứa học sinh đáng hận như vậy, ông ta không tin không thể khiến thằng nhãi đó cúi đầu.
Thế nhưng khi ở trong lớp chẳng thấy Trình Nhiên có chút ủ rũ nào, tinh thần khí đầy đủ, hơn nữa tức nhất là chẳng thấy nó có vẻ gì là oán hận mình.
Không thể nào có chuyện một đứa học sinh lại có thể bình thản với chuyện lớn như vậy được, ông ta còn đang định khiêu khích thằng nhãi này, để nó điên lên làm vài chuyện ngu ngốc. Rốt cuộc không ích gì hết, cố tình gọi nó đứng lên trả lời, nó không trả lời được gãi đầu gãi tai bị ông ta châm chích cũng chẳng phản ứng.
Lý Trảm càng nghĩ càng tức, nên muốn hỏi Chương Minh xem có chuyện gì.
Kết quả là Lý Trảm nhìn thấy Chương Minh ngồi ngây trên ghế, ngón trỏ ngón giữa kẹp điếu thuốc, tàn thuốc chưa rũ đi dài cả đoạn, mà gạt tàn trước mắt thì chất đầy mẩu thuốc. Lòng Lý Trảm trầm xuống, chẳng lẽ trong nhà Chương Minh đã xảy ra chuyện gì, nhìn có vẻ ngay bữa trưa cũng không đi ăn.
- Lão Chương, sao còn chưa đi ăn? Ngôi ngây ra như thế, chẳng lẽ đang vướng văn kiện gì.
Chương Minh bừng tỉnh, nhìn thấy Lý Trảm một cái, lửa giận vọt lên đầu, Lý Trảm cũng phát hiện ánh mắt ông ta đột nhiên rất ác liệt, hơn nữa hình như là nhắm vào mình, lạnh cả sống lưng, khiến Lý Trảm rất khó chịu.
Mặc dù tức muốn điên người, nhưng Chương Minh tất nhiên không trở mặt với Lý Trảm, cố gắng ức chế cơn giận, dù cơ thịt trên mặt đang co giật liên tục. Tất cả là tại Lý Trảm đột nhiên gây cho minh phiền toái lớn thế này, cũng may có chuyện ngày hôm nay, nếu không há chẳng phải là mình ngay cả chết thế nào cũng không biết à? Giờ biết rồi ... Ít nhất còn đường bịt sơ hở.
- Chuyện thằng học sinh lớp tôi thế nào rồi, cái thứ tiểu tạp chùng ấy, không dằn mặt nó, đuôi sẽ vểnh lênh trời ...
- Đừng nói nữa ...
Chương Minh cực kỳ mất kiên nhẫn phất tay cắt ngang lời Lý Trảm, dằn mặt nó à, nó mới vừa uy hiếp tôi đây này! Còn tiểu tạp chủng, ông mới là thứ cẩu tạp chủng, nghiêm túc nói:
- Tôi nói này, anh là giáo viên đấy, phải có đạo đức sư phạm chứ, ở trên lớp bớt dùng mấy trò sỉ nhục học sinh đi ... Còn nữa, đừng trêu chọc vào đứa học sinh đó, nhớ kỹ lời tôi, nếu không đừng có hối hận ...
Lý Trảm sững người không thốt nên lời, bối cảnh của Chương Minh không kém gì ông ta, cũng là nhân vật thần thông quảng đại, đường đường là một phó hiệu trưởng, quan hệ cũng rộng, nếu người nói câu vừa rồi là Chu Thao thì ông ta cũng nhận đi.
Chỉ là một đứa học sinh thôi, vậy mà bảo mình đừng trêu chọc à?
Thế giới này đảo lộn rồi hay sao?
Chương Minh hít sâu một hơi, nỗ lực dùng ngữ khí thật bình tĩnh hỏi:
- Rốt cuộc thì cha mẹ đứa học sinh đó làm gì?
Cho dù Lý Trảm cực kỳ hoài nghi vẫn nói hết tình hình nhà Trình Nhiên ra, thực ra ông ta đâu biết nhiều, cha mẹ Trình Nhiên chưa tới nhà quà cáp cho ông ta, cũng chẳng mời ông ta ăn cơm bao giờ:
- Đại khái là làm ở công ty Hoa Thông, cha nó là một lãnh đạo nho nhỏ, năm xưa thì Hoa Thông cũng to đấy, giờ thì sắp phá sản tới nơi rồi. Tôi cũng có vài người quen làm ở cái công ty đó, nát lắm, loạn lắm rồi, ai cũng lo tìm lối thoát ... Không phải chính phủ sợ công ty lớn như thế bỗng dưng đổ sập gây bất ổn xã hội thì tan lâu rồi ...
- Mẹ nó thì đại khái cũng là nhân viên công ty, chẳng có gì đáng nói.
Chương Minh giờ mới vòng vèo tới điều cần hỏi:
- Thế thân thích nhà đó thì sao ... Có ai làm ở cục công an không?
- Chưa từng nghe nói ... Dù là có thì làm sao chứ, chủ nhiệm Chương cũng quen biết không ít ở cục công an mà ...
Lý Trảm hiểu ra rồi, chẳng lẽ là vì Trình Nhiên có thân thích làm ở cục công an, mà nhà Chương Minh lại có việc cần nhờ vả tới? Là chuyện gì mà quan hệ của Chương Minh không xử lý nổi.
Chương Minh phát hiện Lý Trảm đang soi mói mình, cười ha hả dập thuốc:
- Không có chuyện gì đâu, tôi đi ăn cơm đây ... Còn về phần đứa học sinh đó, tôi chỉ nói một lần thôi, Chu Thao lên tiếng rồi đấy ... Nghiêm khắc mà nói, đánh cược với giáo viên đúng là không phải thiếu tôn kính với giáo viên, hơn nữa anh cũng là người đề nghị đánh cược trước ... Nói không làm gì sai, giáo vụ không thể xử lý ...