" Đọc tiếp đi, đề làm văn được bao nhiêu ... " Nói rồi Lý Trảm chẳng đợi Trình Nhiên đáp, mắt liếc qua thấy điểm số đọc lên: " Làm văn 'triển vọng tương lai của tôi', được 17 điểm, xem ra cậu tự biết mình đấy, cậu chẳng có tương lai gì hết."
Giọng điệu phối hợp với gương mặt ông ta rốt cuộc lần này có tiếng phì cười.
Lý Trảm hài lòng lắm, lần này thành tích thi thử của cả lớp đi xuống làm tâm tình ông ta u ám, đang muốn kiếm đứa học sinh trút giận thì Trình Nhiên tự nạp mình.
Cha mẹ Trình Nhiên thuộc loại ông ta gọi là "không chịu hi sinh vì con cái, đến cả làm tốt quan hệ với giáo viên cũng tiếc tiền", thế thì tôi chả tội gì giúp các người quản con cái.
Ông ta như con gà trống đi lên bục giảng, tìm kiếm danh sách, lấy ngón tay vừa chỉ vừa đọc, giọng giễu cợt thấy rõ: " Nào nào, chúng ta xem điểm số và thứ hạng của bạn Trình Nhiên kỳ thi này ra sao?"
" Đây rồi! Ngữ văn 82 điểm, dốt nát! Số học 89, thiểu năng! Tiếng Anh 120 , vật lý hóa học 90, tư tưởng chính trị 100 thì được 41, tổng điểm ... 420! Xếp thứ 928 trên 1200 học sinh của khối! Với trí thông minh này mà còn muốn thi vào hệ cao trung của Nhất Trung với điểm chuẩn 600 à! Tôi thấy cậu tốt nghiệp xong mau mau đi mua cái xe kéo mà đi kéo than đi."
Có loại giáo viên như vậy không? Lão này đúng là thứ cặn bã, không biết bao nhiêu học sinh bị hủy hoại cuộc đời vì loại người này rồi, dù là trong mơ thì lửa giận cũng nhen lên trong lòng Trình Nhiên.
" Đính chính với thầy là 422 điểm chứ không phải 420. Thầy Lý, thầy bảo em thi thử không nổi thì chỉ có đi kéo than à .. Vậy thầy có thể nói cho bọn em biết thành tích trung khảo của thầy năm xưa là bao nhiêu không?"
Đột nhiên bị vặn ngược, Lý Trảm không hiểu sao hơi lúng túng, đáp qua loa: " Thành tích của tôi năm xưa, cậu không so nổi đâu."
" Thế à? " Trình Nhiên dài giọng mỉa mai: " Đúng là sao so được, vì thầy bị đuổi học mà."
Uỳnh! Lời của Trình Nhiên không khác gì ném quả bom giữa lớp.
Lý Trảm cứng người tại trận, mắt thì hoảng hốt ngó quanh, chỉ sợ bị người khác nghe thấy, nhưng Trình Nhiên nói to như thế, làm sao không nghe thấy cho được? Rốt cuộc chuyện này từ đâu truyền ra, ông ta biết đám đồng nghiệp trong văn phòng không ưa mình, hay thì thầm sau lưng, những kẻ đó nói ra à?
" Cậu nghe ai nói, nghe kẻ nào nói bậy nói bạ thế hả? Lén lút nói xấu người ta đúng là loại độc ác."
Cho dù đám học sinh còn chưa đủ trải đời, nhưng mà từ giọng điệu hoảng loạn của Lý Trảm vẫn nhận ra ông ta có tật giật mình, vậy thì chuyện này có khi là thật đấy.
Cũng có học sinh tỉnh táo hơn, loại chuyện bí mật như thế làm sao Trình Nhiên biết?
Kỳ thực chuyện này do bạn học của Trình Nhiên về sau đi làm phát hiện ra, vì cũng có vài đứa bạn đi gõ đầu trẻ về quê hương công tác nên biết. Họ cũng là nghe giáo viên già hơn trong trường nhắc tới đoạn lịch sử hắc ám của Lý Trảm, ông ta đánh nhau ngoài trường bị đuổi học, sau đó chạy chọt lo lót, đổi trường khác quay lại học.
Lúc đó cả đám còn chửi um xùm, chửi cả trường học, để loại giáo viên đó dạy học, chẳng phải hại con cái nhà người ta à? Khi ấy cả đám chỉ hận năm xưa không biết chuyện này sớm ném vào mặt ông ta.
Giờ thì Trình Nhiên có rồi, nhìn cái mặt tím như gan lợn của ông ta mà thỏa mãn:
" Đến thầy bị đuổi học còn vào được Nhất Trung, sao em không làm được?"
Lý Trảm sát khí bốc lên, ông ta muốn bóp chết Trình Nhiên tại chỗ, nhưng muốn giết một người không nhất thiết phải dùng tới bạo lực, thái độ ông ta bỗng thay đổi, đột nhiên mỉm cười, dù nụ cười như cái mặt nạ đeo cho người chết: " Hay chúng ta đánh cược, nếu em đỗ được vào Nhất Trung, thầy xin lỗi em. Nếu em không đỗ được, vậy trước khi tốt nghiệp phải làm kiểm điểm trước toàn trường, nếu không tôi giữ giấy tốt nghiệp của em không trả nữa."
" Thôi không cần thầy xin lỗi, nếu em thi đỗ, khi đó thầy gọi em một tiếng thầy là được. " Trình Nhiên cho đây là giấc mơ, thế nên y thấy chả tội gì không nói cho sướng mồm:
Nhưng ý nghĩ của cả lớp lúc đó là ... Trình Nhiên điên rồi. Nhất Trung là trường tốt nhất ở thành phố Sơn Hải, hệ cao trung càng là trọng điểm cấp tỉnh, điểm chuẩn mỗi năm luôn chừng 600, học sinh xuất sắc của bảy trường trung học toàn thành phố tranh nhau đi qua cầu độc mộc này. Với thành tích bây giờ của Trình Nhiên, làm sao trong một tháng đủ đỗ vào hệ cao trung của Nhất Trung.
Thế khác gì nằm mơ nói mộng.
Có lẽ cậu ta bị Lý Trảm chèn ép tới phát điên rồi.
Lý Trảm cũng không ngờ Trình Nhiên dám đồng ý, lại còn dùng giọng điệu đó nói chuyện với mình, cố nén giận xuống: " Trình Nhiên! Cậu phải chịu trách nhiệm với lời mình nói đấy, vì những lời hỗn xược này, tôi chẳng những bắt cậu phải xin lỗi trước toàn trường, còn ghi vào học bạ. Sau này ... Đừng trách tôi."
Thật ác độc, vài học sinh thông minh một chút lạnh lưng, nếu ghi vào học bạ, nó sẽ đi theo cả đời, như thế không vào được trường tốt, sau này không kiếm được việc tốt. Chẳng phải hại cả đời người ta sao?
Trình Nhiên mắc bẫy rồi, bị ông ta khiêu khích rồi, họ tuy tức giận, nhưng chưa đủ đứng ra nói đỡ y.
Trình Nhiên dửng dưng: " Được, tùy thầy."
Loại thái độ đó làm Lý Trảm uất muốn hộc máu, đúng lúc ấy chuông hết tiết đã reo, ông ta tức tối phất tay cho tan học.
Cả lớp được giải thoát, tan tác chim chuông tức thì, không mấy ai muốn ở trong phòng học áp lực này nữa.
Lý Trảm gần như xô cửa mà đi, khi cánh cửa chạm vào ngưỡng cửa phát ra tiếng động lớn, Trình Nhiên mới ngồi lại ghế, tiếc nuối vuốt ve cái bàn học đầy dấu hết tháng năm phong sương, khẽ lẩm bẩm đầy hoài niệm: " Vậy đây là quãng thời gian sắp thi vào Nhất Trung, thế là thỏa mãn rồi, tỉnh dậy thôi ..."
Trình Nhiên nằm gục đầu xuống bàn, mỉm cười mãn nguyện.
Giấc mơ đẹp luôn ngắn ngủi, tới lúc phải tỉnh rồi.
Ánh mặt trời vẫn chiếu lên gò má non nớt của Trình Nhiên, cành cây ngoài cửa sổ xào xạc lay theo gió.
Trình Nhiên nằm một lúc chẳng tỉnh.
Trời nóng nực, mồ hôi chảy theo cổ áo xuống người, thân thể dính nhớp khó chịu, cơn đau buốt tim từ lòng bàn tay chân thực vô cùng ... Vì thế Trình Nhiên không ngủ nổi mà cũng chẳng tỉnh được.
Ký ức dẫn quay về, không đúng, mình không hề say gục trên tiệc rượu ấy, đàm phán đã thành công rồi, mình tiễn khách hàng đi, sau đó còn gặp lại cô ấy ... đó không phải giấc mơ, đây cũng không phải là giấc mơ.
Mãi lâu sau Trình Nhiên mới chậm chạp nhận ra điều ấy, thiếu chút nữa hét lên.
Không thể nào! Trình Nhiên vỗ mạnh hai tay xuống bàn đứng bật dậy, tức thì ôm lấy cái tay phải bị đánh, kêu lên như heo bị chọc tiết.
Ở góc khác lớp học, Trương Tiểu Giai phì cười nói với cô gái xinh xắn bên cạnh: " Dương Hạ này, thanh mai trúc mã của bạn đúng không chịu yên phận nhỉ?"
Dương Hạ nghe vậy hơi cau mày, có chút đanh đá nói: " Này mình làm cho rõ đi, giữa bọn mình không thể gọi là thanh mai trúc mã được, đừng có nói bừa."
Trình Nhiên, Du Hiển và Dương Hạ đều là những đứa trẻ lớn lên cùng nhau trong khu tập thể đơn vị.
Có cả tuổi thơ dài ngây thơ lớn lên bên nhau, thế nên giữa bọn họ không thiếu hồi ức vui vẻ, nên bình tâm mà luận Dương Hạ không hề ghét Trình Nhiên, thậm chí không thiếu thiện cảm.
Chỉ là con gái luôn trưởng thành sớm hơn, biết suy nghĩ hơn, Trình Nhiên và Du Hiển thì vẫn là hai thằng nhóc to đầu quậy phá như ngày nào, vì thế mà bọn họ dần dần sinh khoảng cách.
Ví như chuyện ngày hôm nay, cô biết Trình Nhiên học kém, cô không vì thế mà phản cảm. Nhưng Trình Nhiên lại nổi tính ương bướng trẻ con đi đối chọi lại Lý đồ tể, chưa hết, lại còn đánh cược với ông ta, thật ngốc vô cùng, làm cô vừa lo vừa tức.
Có thực lực giết rồng cứu công chúa là kỵ sĩ, còn cưỡi con ngựa gầy đi khiêu chiến cối xay gió thì thành tên ngốc Don Quijote rồi.
Cậu ta có biết nghĩ không thế, đây là chuyện ảnh hưởng tới cả tương lai, nói xa hơn ảnh hưởng cả cha mẹ cậu ta.
Dương Hạ rất thất vọng, cảm quan với Trình Nhiên rơi thẳng xuống dốc, suýt vượt qua mốc thiện cảm tích lũy từ tuổi thơ.
Nhìn cậu ta sững người ra kìa, giờ mới biết sợ phải không? Dương Hạ dậm chân dưới gầm bàn, đúng là đồ ngốc.