Giọng nói của Khương Hồng Thược lúc nào cũng thế, trong trẻo nhẹ nhàng, mỗi một âm tiết đều giúp người ta nghe thấy hết sức rõ ràng, rất đúng mực mà lại không thiếu tự nhiên. Kể cả là trách móc người khác, cô cũng không to tiếng, vĩnh viễn không mất đi sự rõ ràng và bình tĩnh, nghe không biết chán.
Trình Nhiên quan sát tấm vải mà cô bé mang tới, rất vừa vặn, hiển nhiên là đo đạc cẩn thận rồi, gần đây cứ tới đêm là lại có mưa, mặc dù tường văn hóa có mái che, nhưng mà không thể chắn hết nước mưa bắn vào được. Bây giờ dùng vải nylong che đi, đúng là cách thích hợp.
- Đây là hai cái gậy, có thể xuyên vào hai góc vải, khi nào cậu cần vẽ thì làm thế này.
Khương Hồng Thược khom người xuống lấy gậy chống tấm vải lên, thế là trên đình đầu thành mái che nắng:
- Đấy, thế này này, nếu có mưa bất ngờ, còn có thể che cho chính mình.
Trình Nhiên hơi bất ngờ, đây là thành quả lao động của mình, vốn nghĩ Khương Hồng Thược hứng thú nhất thời tới chơi vui, nhưng sự chu đáo và tỉ mỉ đó, làm người ta rung động từ tâm khảm.
Y không nhĩ tới một người trưởng thành như mình lại bị một cô bé thu hút.
Bình tâm mà luận, Trình Nhiên rất thích ở bên Khương Hồng Thược, cứ như cả hít thở không khí cũng trở nên làm người ta khoan khoái hơn vậy.
Giống như bộ phim Narnia mà y đừng xem, đi qua một cái tủ áo, liền tới thế thời kỳ ảo hoàn toàn mới, không gian nhỏ do tường văn hóa, công trường và vách chắn tạo thành ấy cũng là mảnh đất huyền ảo, từng chút từng chút một ẩn chứa bí mật chỉ thuộc về họ.
Trình Nhiên cứ nghĩ Khương Hồng Thược nhất định sẽ tò mò hỏi chuyện ở hội diễn văn nghệ, vì đây là lần đầu hai người gặp lại nhau sau sự kiện đó.
Bất ngờ là Khương Hồng Thược lại chẳng hỏi, có phải do giáo dục tốt nên không muốn khơi lại vết xẹo của người khác, hay là vì căn bản không thấy hứng thú nhỉ? Trình Nhiên không khỏi hơi tò mò.
Khương Hồng Thược không hỏi chuyện oanh động cả trường kia, ngược lại rất hứng thú với kỹ xảo vẽ tranh của Trình Nhiên, ngôi sao chổi trên đầu họ đã đạt độ sáng cực đại, chỉ một thời gian nữa là mất đi, đây là cuộc chia ly tới tận mấy chục thế kỷ, lúc này ghi lại hành trình của nó là chuyện cực kỳ có ý nghĩa.
Quỹ đạo sao chổi Hale-Bopp mà Trình Nhiên đang vẽ được Khương Hồng Thược nhờ cô mình ở nước ngoài fax cho, dày tận mười mấy trang, trên đó còn có chi chít các loại tham số, vấn đề là vốn không cần tư liệu tỉ mỉ như vậy. Từ đó nhìn ra, cô của Khương Hồng Thược cũng có tính cách giống cháu gái mình.
Nói ra phong cách ăn mặc của Khương Hồng Thược không giống trong nước, một số quần áo cô gái này mặc, dứt khoát giai đoạn này trong nước không mua được, không hẳn đắt hay rẻ, mà phong cách khác hẳn thời trời thịnh hành trong nước.
Nhà có người ở nước ngoài, khẩu ngữ tiếng Anh cực tốt, chắc là cũng hay ra nước ngoài, khả năng là nghỉ hè chẳng hạn đều đi nghỉ ở nước ngoài ... Ừm mấy thông tin này Du Hiểu sẽ hứng thú đấy.
Trình Nhiên mở một lọ màu ra, đọc phần giới thiệu:
- A, không phải là màu nước, đây là sơn acrylic, thứ này không ít tiền.
Khương Hồng Thược hiển nhiên không mấy để ý tới tiền bạc, chắp tay sau lưng, nghiêng trái ngó phải nhìn bán thành phẩm trên tường:
- Cách vẽ của cậu rốt cuộc là loại gì thế, trông có vẻ giống phong cách của John Constable, nhưng mà lại thiên hướng cổ điển, coi trọng truyền thần, vì thế thường vẽ ra tác phẩm bất ngờ ...
Trình Nhiên há miệng mấy lần:
- Tôi còn chẳng hiểu bạn nói gì.
Khương Hồng Thược vẫn nhìn hết sức chuyên tâm:
- Không thể nào, nhìn cách phối màu của cậu là biết, rất có quy tắc, chắc chắn là phải học theo ai đó mới ra.
Này này, cô gái ơi đừng có hiếu kỳ mạnh như vậy được không?
Chẳng lẽ tôi nói đây là phong cách tiền trọng sinh à?
Cũng may là Khương Hồng Thược không truy tới cùng, đối với thứ cô không hiểu, đầu tiên là hỏi kỹ càng, nếu hỏi không ra kết quả, cô tự quan sát.
Nhìn thấy từng bức ảnh tái hiện lịch sử hình thành dưới nét bút của Trình Nhiên, Khương Hồng Thược cũng chìm đắm trong tiến trình lịch sử:
- Nếu như đem lịch sử thu gọn vào một ngày thì mới mấy chục phút trước thế giới mới trải qua thảm họa lớn, hai tiếng trước thôi, nhân loại còn chưa tiến vào nền văn minh công nghiệp ... Còn chúng ta từ khi sinh ra đến khi mất đi, đại khái là chỉ nửa tiếng thôi.
- Ừ.
Trình Nhiên tiếp lời ngay:
- Hơn nữa trong nửa tiếng đó, hai chúng ta ở cạnh nhau.
Nói xong một cái là Trình Nhiên né sang bên cạnh, tránh đòn tập kích.
Thế nhưng chẳng thấy mấy loại vật thể bay không xác định bay tới, Khương Hồng Thược chỉ nhìn y, không nói gì, chỉ có ánh mắt khiến bất kỳ ai phạm sai lầm cũng không chịu nổi:
- Tôi coi như vừa rồi cậu chỉ nói linh tinh.
Trình Nhiên cảm thụ được giá rét Serbia mà câu nói đó mang tới, không dám trêu chọc cô bé này thêm nữa, lúc này y đã phác họa xong bối cảnh của bức tranh, đang dần hoàn thiện chi tiết lịch sử, bất giác sinh cảm khái:
- Nhưng nhìn khắp lịch sử, dù ở thời đại nào thì thế giới cũng chỉ có hai trạng thái, hỗn loạn hoặc tương đối ổn định. Còn có một điều tuyệt đối nữa, đó là thế giới không ngừng thay đổi, dù là tương lai ở thời kỳ tương đối ổn định, con người có công ăn việc làm, có sự nghiệp, nhưng nghề nào cũng có lúc hưng suy, một cuộc chiến tranh, một hồi thiên tai, tất cả đều như lâu đài cát.
Có lẽ vì trải nghiệm trùng sinh, Trình Nhiên nói những lời này một cách hết sức tự nhiên.
Khương Hồng Thường chăm chú nhìn y, đôi mắt lấp lánh, khẽ khàng nói:
- Này Trình Nhiên, dáng vẻ của cậu lúc nghiêm túc nói mấy câu triết lý ấy mà ... trông ngu lắm, sau này đứng làm như thế nữa.
Hự, Trình Nhiên trúng một đòn Thôi Tâm Chưởng, nội thương nghiêm trọng rồi.
Thật là xấu hổ.
Nhưng ngay lập tức giọng nói của Khương Hồng Thược lại khiến tâm linh và không khí ngưng đọng.
Ánh mắt cô nhìn ráng đỏ sau mái nhà khu phòng học, cùng với bầu trời đằng xa, môi hồng hé mở:
- Có điều tôi thích những lời ấy...
Khi Trình Nhiên cùng Khương Hồng Thược từ tường văn hóa đi ra thì ánh sáng cuối cùng trong ngày cũng đã tắt.
Trình Nhiên khiêng cái ghế ra chỗ phòng bảo vệ để trả, để cám ơn, lần này Trình Nhiên chủ động mời khách, ra căng tin của trường, định mua nước ngọt, Khương Hồng Thược lại muốn ăn kem, thế là Trình Nhiên cũng lấy kem.
Cha mẹ Trình Nhiên đều bận bịu suốt ngày, từ nhỏ y đã được nuôi theo kiểu bán chăn thả, khá tự do. Không như đứa trẻ khác cùng tuổi bị cha mẹ quản lý rất chặt về kinh tế sợ biết tiêu tiền sớm sẽ hư, Trình Nhiên có khi được bố mẹ cho tiền ăn cả tháng, vì thế trong túi Trình Nhiên luôn rủng rỉnh tiền, chính vì thế mà y sớm biết lập kế hoạch chi tiêu.
Không biết nên coi là may mắn hay bất hạnh.
Hai người vừa ăn kem, tán gẫu vừa đi ra đường lớn.
Chỉ là bọn họ không biết rằng, trên con đường đó có một cái quán nhỏ bán đồ ăn vặt, bán đậu chao, khoai tây chiên, bánh bột lọc rất có tiếng. Trương Tiểu Giai hôm nay trực nhật về muộn, đói bụng không về nhà ngay mà vào quán ăn, vừa mới xùng xiên chấm khoai tây chiên thật đẫm tương ớt sắp đưa vào miệng rồi còn "bẹp" một phát rơi lại đĩa, tương ớt bắn xung quanh.
- Sao thế?
Cô bạn đi cùng giật mình:
Trương Tiểu Giai nhoài hẳn người ra cửa sổ nhìn hai người đang đi tới cuối đường, chớp mắt tới mấy lần, vẻ mặt không khác gì nhìn thấy ma.