Thành phố nhỏ cao nguyên nằm sâu trong nội địa, gió mát vi vu, ánh nắng chan hòa, cây cối biếc xanh đung đưa theo gió, mép lá phản chiếu ánh mặt trời, ngàn vạn chiếc lá dập dờn, như chuỗi tơ vàng bay múa. Bầu trời mây trắng lững lờ trôi, thi thoảng vài con chim chẳng rõ tên kết bạn bay qua mạng lưới điện chằng chịt, hướng về phương xa, phát ra tiếng kêu phá nát không gian yên tĩnh của mùa hè.
Trình Nhiên mở mắt ra trên bàn, ánh mắt trời sáng mà ấm chiếu xuyên qua tán cây hòe cao ngang với tầng ba, chiếu lên mặt y.
Một vật thể không rõ với tốc độ cực nhanh cùng điều khiến chính xác trúng vào trán y, phát ra tiếng bốp giòn tan của da thịt và xương thịt va chạm, bắn sang bên.
Không khí ngập tràn mùi bụi phấn, cứ như Normandy sau đại chiến, Trình Nhiên ngẩng đầu, bạn học bên cạnh đang nghẹo đều dùng ánh mắt khó tin nhìn mình, mắt mở to như đang xem phim kinh dị.
Đầu óc Trình Nhiên vẫn có chút choáng, tựa hồ chưa tỉnh hẳn sau giấc ngủ dài.
Gương mặt người bên cạnh hình như có vẻ quen quen, lại như không phải quen.
Y có kinh nghiệm việc này rồi, chắc là mình lại đi đàm phán hạng mục gì đó đây mà, hạng mục gì không cần biết, chắc chắn là phải uống rượu, hai bên điên cuồng chuốc rượu cho nhau, uống tới điên đảo trời đất, tựa hồ bên tai còn văng vẳng lời cấp trên "Tiểu Trình à, cậu phải có được hạng mục này, liều đi", còn cấp dưới nói " Giám đốc Trình, em sắp gục rồi, trông cả vào anh thôi ..."
Có cuộc đàm phán liên tục tới ba ngày, giữa quá trình y ngủ chưa tới năm phút, cuối cùng thành công lớn, đó là chuyện hiển nhiên, từ khi y vào công ty, chưa từng biết thất bại là gì.
" Trình Nhiên, em đứng lên cho tôi."
Trình Nhiên ngẩng đầu, nhận ra mình ở trong lớp học, phòng học cũ kỹ, tường toàn vết viết vẽ và vôi bong chóc loang lổ, còn đứng trên bục giảng chính là ... Chủ nhiệm lớp Lý Trảm có biệt danh "đồ tể".
Giáo viên không phải lúc nào cũng là tấm gương tốt, nhưng tệ hại như ông ta thì hiếm có lắm.
Sở dĩ ông ta có biệt hiệu ấy là vì vào thời đại đó mà dám đường hoàng thu quà của phụ huynh học sinh, lòng dạ cực hẹp hòi, luôn để học sinh ông ta đã nhận quà hoặc thân thiết, ở vị trí tốt nhất.
Còn học sinh nào không tặng quà, hoặc là ông ta cho rằng nói xấu sau lưng ông ta, hoặc là ông ta không vừa mắt, ông ta tìm đủ lý do gây phiền toái, làm khó, chửi mắng hạ nhục.
Có nữ sinh thành tích trên lớp rất tốt, nhưng mà cha mẹ bị ông ta ám thị vẫn không quà cáp, ông ta bày đủ trò mỉa mai sỉ nhục, khiến điểm số nữ sinh đó tuột dốc, cuối cùng không thoát khỏi ám ảnh.
Gậy giảng bài của ông ta là cánh trúc mảnh, quất vun vút, ra tay luôn tàn nhẫn.
Cho nên đám học sinh lén đặt cho ông ta cái biệt hiệu rất phù hợp là ... Đồ Tể.
Khiến nhiều năm sau mọi người nhớ lại ba năm sơ trung dưới ách thống trị của ông ta mà hận tới tận xương.
Còn bây giờ cả lớp lạnh ngắt như rơi vào hầm băng.
Ra là mơ ... Nhưng sao mà lại mơ thấy cái lão Lý đồ tể đáng ghét này chứ? Trình Nhiên hơi ngây ra, phải rồi, trước đó mình còn mơ thấy cả Dương Hạ, cô ấy nói về nước rồi, cô ấy chưa kết hôn ... té ra cũng chỉ là giấc mơ.
Lý Trảm một tay chống hông, đầu rẽ ngôi giữa, mắt trừng trừng, một tay ở lưng chừng không, hiển nhiên là cục phấn vừa rồi từ bàn tay sánh ngang cao thủ Đường Môn của ông ta ném ra.
Trong mơ ông ta vẫn chướng mắt như cũ.
A, nhớ ra cái tên bạn cùng bàn nãy giờ cứ trợn mắt lên nhìn mình rồi, một đứa bạn thân lớn lên cùng khu với mình, hai đứa chẳng những cùng lớp còn cùng bàn, năm xưa quậy có tiếng.
Cả hai cùng trải qua năm tháng vô tâm ngây ngô, chỉ có điều sau đại học mỗi người một phương, sau đó nữa cũng ai nấy bôn ba vì sự nghiệp riêng, rồi nhấn chìm trong dòng lũ cuộc đời.
Không ngờ rằng hôm nay lại mơ thấy nó, chắc là vì gần đây áp lực công tác lớn, làm mình hoài niệm cái thời sống vô tư ấy.
Thật nhớ, Trình Nhiên trước ánh mắt khiếp sợ của cả lớp đưa tay vỗ vỗ má Du Hiểu, toét miệng cười với người bạn khuôn mặt vẫn non choẹt ngu ngu, cười vô tư:
" Cái thằng khỉ này."
Du Hiển sờ má kinh hoàng lùi lại nhìn Trình Nhiên, bình thường trong lớp ngủ gật trêu đùa đã đành đi, nhưng đây là tiết của đồ tể đấy.
Hơn nữa xui xẻo nhất là lần này có kết quả thi thử trung khảo, thứ hạng của lớp họ ở thành phố có tụt giảm, điều này ảnh hưởng trực tiếp tới miếng bánh của Lý Trảm. Phải biết rằng thành tích trung khảo liên quan tới tiền thưởng của ông ta.
Ở buổi họp lớp thứ sáu hôm nay, Lý đồ tể mặt hầm hầm phát bài thi từng người, tìm điển hình khai đao. Đọc tên Trình Nhiên hai lần y không có phản ứng mới nhận ra là y đang ngủ.
Đến cả mấy tên đầu bò đầu gấu trong lớp cũng phải phục Trình Nhiên.
" Cậu muốn tạo phản à? " Không có gì bất ngờ, Lý Trảm thuận tay vớ luôn cuốn sách bàn đầu tiên ném tới.
Lại là cái chiêu này, phiền.
Mắt thấy cuốn sách bay "phành phạch" tới, Trình Nhiên nếm đủ đau khổ bởi chiêu này nhiều lần vung tay một cái, cuốn sách ghi hai chữ "ngữ văn" bay tới gần, bốp một phát bay từ đầu này sang đầu kia lớp, im lìm rơi xuống chân tường.
Tích tắc đó cả thế giới ngạt thở, ngay cả Lý Trảm cũng bàng hoàng.
Chỉ trong nháy mắt mặt ông ta đanh lại, giọng mang chút run vì tôn nghiêm bị khiêu chiến: " Dám chống đối giáo viên?"
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử thống trị của ông ta có đứa học sinh dám phản kháng, còn lại là thằng nhãi Trình Nhiên trông có vẻ nhút nhát.
Chẳng lẽ vì sắp tốt nghiệp rồi nên chó mèo gì đó cũng dám tới khiêu chiến mình?
Lý Trảm rời bục giảng, cái cành trúc khiến đám học sinh ớn người vung lên: " Đưa tay ra. "
Chắc là bị độ chân thực của giấc mơ làm hoảng sợ, hoặc là do cái uy nhiều năm của Lý Trảm, thế nên Trình Nhiên máy móc đưa tay ra.
Chát! Chát! Chát!
Cành trúc mảnh quất xuống chan chát, cả lớp nhìn mà đau thay. Bàn tay nối liền với tim, cơn đau rát đó khiến Trình Nhiên toát mồ hôi lạnh, giấc mơ quỷ gì mà thật vậy, chẳng phải mơ thì không đau à?
Trình Nhiên quay đầu sang, trong bóng người thấp thoáng soi lên kính cửa sổ, y lờ mờ nhận ra bản thân, chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, mái tóc ngắn, sau gáy có vài sợi tóc dựng lên một cách bất trị do ngủ gật đè phải, người thì gầy dong dỏng cao ... Rõ ràng là mình năm mười năm mười sáu.
Đúng là mơ rồi, hồi đó mình cũng đẹp trai nhỉ?
Lý Trảm chưa hả, muốn đả kích cả tôn nghiêm nhân cách của Trình Nhiên, ông ta lấy bản bài thi đập xuống bàn, giọng giễu cợt: " Đọc tới điểm của cậu thì cậu ngủ mất! Nào, đọc to lên cho cả lớp nghe, xem lần thi thử cuối cùng trước tốt nghiệp cậu được bao điểm?"
Trình Nhiên cúi đầu nhìn bài thi của mình, trên đó ghi là môn ngữ văn, điểm là ... 82.
Hình như hơi ít nhỉ? Trình Nhiên cầm lên, điểm thi ngữ văn sơ trung là 150, phải được 90 mới miễn cưỡng hợp cách. Y xem qua loa, thấy bài làm văn chỉ 17 điểm, thì ra cả cả bài thi bị nó đánh chìm.
Lý Trảm ở bên giục:
" Tôi, bảo, cậu ĐỌC TO LÊN!"
Mơ thôi mà, Trình Nhiên nhún vai: " Tám mươi ha ..."
" Cậu lẩm bẩm gì, đọc điểm riêng mỗi phần! TO LÊN!
" Đề lựa chọn 30, điền vào chỗ trống 25, đọc hiểu 10 ..."
" Dừng lại đã! Điểm phía trước tôi không nói, phần đọc hiểu đơn giản như thế, tổng điểm 40 mà cậu được có 10. " Lý Trảm cay nghiệt nói: " Tôi ra đường gọi một người đạp xe ba bánh tới làm bài, e là cũng cao hơn cậu."
Đám bạn học trong lớp rất muốn cười, nhưng trong lớp ngột ngạt làm không đứa nào cười được.