Đánh thì tất nhiên là không nổi rồi, chưa nói bên mình ít người, Trình Nhiên cũng không cho rằng bạo lực giải quyết được vấn đề gì. Hiện giờ chỉ cần đứng để bạo lực thăng cấp thôi, cái loại thiếu niên choai choai này đánh ghen không biết kiểm soát bản thân, rất dễ xảy ra án mạng lắm.
Đám Đỗ Bân đánh tới say máu rồi, cho rằng đối phương là người của Tạ Phi Bạch, hẳn là cũng định chơi một trận, dè đâu đối phương lại bỏ chạy như thế, nhất thời đần mặt chẳng kịp phản ứng.
Tạ Phi Bạch bị Trình Nhiên dùng thế sét đánh không kịp bưng tai kéo đi một đoạn, không ngờ giật mạnh tay thoát khỏi tay Trình Nhiên:
- Chạy cái chó gì mà chạy?
Trình Nhiên bị hắn hất cho lảo đảo, suýt nữa thì ngã, sau đó nhìn thấy Tạ Phi Bạch xoay người, hiên ngang đi về phía đám Đỗ Bân.
Tiếp đó không cần nói nữa rồi, Tạ Phi Bạch lại vung nắm đấm lao thẳng vào đám đông như bò tót thấy tấm khăn đỏ vẫy vẫy trước mặt, rồi rất nhanh lại ngã lăn ra đất che đầu che mặt cho người ta đấm đá túi bụi.
Không phải chứ? Có thằng thích tự ngược tới mức này à?
Thế là Trình Nhiên và Du Hiểu tiếp tục làm khán giả, tất nhiên là khi đó hai thằng đã chạy tới khoảng cách an toàn mới đứng xem.
Có điều đại khái vì có người ngoài nhìn, đám Đỗ Bân không dám mạnh tay nữa.
Thẩm Mộng cũng có vẻ tỉnh lại, ở ngoài ra sức lôi kéo đám Đỗ Bân, tốn mười mấy phút liền, có vẻ đám thiếu niên cũng đã phát tiết hết, bị Thẩm Mộng kéo khỏi Tạ Phi Bạch. Đỗ Bân cởi cái áo sơ mi đã rách, thấy Thẩm Mộng hoàn toàn ngả về phía mình, chỉ Tạ Phi Bạch nằm trên mặt đất, nhổ bãi nước bọt chủi mắng mấy câu rồi bỏ đi, còn không quên ném cho Trình Nhiên và Du Hiểu đứng cách đó mười mấy mét ánh mắt uy hiếp.
Bọn chúng vừa rồi tiêu hao rất nhiều thể lực, mà hai thằng kia vừa rồi chạy bán sống bán chết, rõ ràng là không có tí phong phạm nào, có muốn đuổi đánh cũng chẳng đuổi kịp, đành phải bỏ.
Phía đầu bên kia Tạ Phi Bạch đã bò dậy, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lúc chống tay đứng lên, nhặt áo khoác của mình, mặt mày bầm tím, toàn thân bẩn thỉu rách rưới, loạng choạng đi trong cảnh nhá nhem tối ... Không ngờ lại có chút ý vị bi tráng như phim điện ảnh.
Trước mắt chính là lão đại của Nhất Trung, nói thế nào nhỉ, xét góc độ nào đó thì thật không làm người ta thất vọng, Du Hiểu phục cực, giải thích:
- Bọn tôi ở đó làm báo tường, ai ngờ hai người tới đó ... Lúc nãy bảo cậu chạy, sao không chạy?
- Việc gì phải chạy!
Tạ Phi Bạch không ngờ lại cười, nhìn mặt hắn méo mó như bệnh nhân lên cơn thần kinh, làm người ta không rét mà run:
- Đỗ Bân chả là cái thả gì, tao sẽ đánh lại, thằng đó sẽ rất thê thảm ... A, tao biết mày, mày là cái thằng Trình Nhiên chứ gì, mày cứ cẩn thận đấy.
Không ngờ uy hiếp cả ân nhân cứu mạng của mình ... Du Hiểu nhìn Tạ Phi Bạch lảo đảo đi xa dần:
- Mày nói xem, thằng đó làm sao vậy?
- Tao đoán ...
Trình Nhiên đoán không ra, y cũng thấy cạn lời:
- Chắc là thằng này ngứa da.
Chỉ là cái dáng vẻ bất cần đời của Tạ Bạch Phi giống diễn kịch mà thôi, bi thương trong ánh mắt hắn không giấu được Trình Nhiên hai kiếp làm người.
Mỗi giai đoạn con người đều có phiền não khác nhau, đại bộ phận đều phải tự vượt qua thôi ...
Cha của Tạ Phi Bạch là Tạ Hầu Minh, chủ tịch kiêm tổng giáp đốc tập đoàn Hoa Cốc, công ty đầu tư phát triển đếm trên đầu ngón tay ở trong nước, hơn nữa còn là người thực sự từng bước đi lên địa vị ngày nay, ở trong nhà tất nhiên rất gia trưởng. Vì địa vị và túi tiền, mỗi ngày không biết có bao nhiêu nhân vật đầu não thành phố tới nhà bái phỏng, cánh cửa thế giới người trưởng thành mở ra sớm trước mắt thiếu niên, đôi khi thúc đẩy trưởng thành, hành vi việc làm chững chạc. Nhưng đôi khi xảy ra trường hợp như Tạ Phi Bạch, rất phản nghịch, tâm trí chưa thành thục cho rằng đã thấy hết thứ đen tối thế gian, đâm ra ghét bỏ, dần dà thành tính cách chống đối xã hội.
Tạ Phi Bạch hôm nay vừa bị Tạ Hầu Minh tát cho một cái.
Đại khái là ông ta đi công tác suốt một tuần trở về, nhìn thấy cái khuyên tai của Tạ Phi Bạch rất chướng mắt, nên mắng mỏ vài câu, Tạ Phi Bạch cãi lại, ông ta tức mình cho một cái tát. Tạ Phi Bạch không nói không rằng đạp cửa bỏ đi, mẹ hắn vốn khuyên không nổi, kẹp giữa hai cha con chẳng làm được gì.
Thế giới với Tạ Phi Bạch là một màu sắc lạnh lẽo, người khác nghe tới bối cảnh và gia đình của hắn đều hâm mộ, thế nhưng đối với Tạ Phi Bạch mà nói, chính vì nhìn thấy hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm phải khúm núm trước mặt cha hắn, thậm chí còn phải tằng quà cho hắn, nói toàn lời hay ý đẹp, cho nên hai chữ "tôn sư" ở trước mặt hắn đã sụp đổ từ lâu lắm rồi.
Vì gia cảnh ưu việt, bản thân lại cao lớn điển trai, cho nên không thiếu cô gái yêu thích, hắn thay bạn gái như thay áo, cho nên khi người khác ở độ tuổi mơ mộng ái tình, hắn chỉ coi là thứ sản vật lúc dư thừa hormone mà thôi, hứng lên là có.
Còn về tình bạn à, hắn từng có một người bạn rất thân, một lần tới nhà người bạn đó chơi, sau đó mệt nên ngủ tạm. Giữa chừng cha của bạn hắn về, hẳn là nghĩ trong nhà chỉ có con mình, cho nên chửi bới om xòm, Tạ Phi Bạch nghe thấy song chẳng để ý, quan trong là nghe ông ta nói với vợ " Tối về bảo con bà đi thăm dò cái thằng ngốc kia, xem ý của cha nó với hạng mục 4 thế nào ... Lần trước nó nghe không rõ, hại tôi thu tiền của người ta phải trả về." Vì thế trong đầu hắn bất giờ nhớ lại những cuộc tán gẫu với người bạn đó, té ra người ta luôn coi mình là "thằng ngốc", chơi với mình là có ý đồ ... Hắn vặn cửa ra ngoài, đối diện với cha người bạn hắn đang chết đứng ở đó.
Hắn tất nhiên về nói với cha mình, tiếp đó nó cha bạn hắn bị đuổi việc, cả nhà cũng rời đi, Tạ Phi Bạch từ đó chẳng tin bạn bè gì nữa, càng căm ghét những người lợi dụng mình, phàm ai trêu chọc vào hắn, hắn sẽ báo thù cực kỳ thảm khốc.
Đến cả bạn bè chơi với nhau từ nhỏ tới lớn còn lợi dụng sau lưng mày, vậy thì trên đời này còn bạn bè gì nữa chứ? Hắn không kết bạn với ai, vì hắn không muốn trải qua chuyện bị đâm dao vào tìm nữa.
Cho nên đừng nghĩ Tạ Phi Bạch cảm kích Trình Nhiên và Du Hiểu, hắn căn bản không cần ai giúp.
Tạ Phi Bạch còn bực mình, hai thằng đó tự tiện tự ý xen vào việc của mình, coi hắn là loại người gì chứ, hắn mà còn cần người khác giúp à? Chuyện hôm nay kẻ tìm đường chết là Đỗ Bân. Nếu không phải hôm nay thông báo toàn trường, nghe kể chuyên Trình Nhiên dám chống đối lại Lý đồ tể, thấy y có chút thú vị thì đã cho mỗi tên một đấm rồi ... Trước đó hai thằng này nhất định là nhìn trộm đã đời.
Tạ Phi Bạch tới căng tin mượn dùng điện thoại, bấm số tới một cái hiệu vật liệu xây dựng, đợi điện thoại vừa thông liền nói:
- Anh Triệu ... Tôi bị người ta đánh vỡ đầu rồi đây này ...
Anh Triệu ở phía bên kia là ông chủ kinh doanh vật liệu xây dựng, vốn là lăn lộn giang hồ, xưa nay giúp Tạ Phi Bạch không ít việc.
Ngày hôm sau Đỗ Bân bị người ta đánh ở ngoài trường, nghe nói là một đám lưu manh xã hội, tan học một cái là chặn đường bắt Đỗ Bân vào trong ngõ nhỏ, đi cùng còn có năm tên bạn nữa, đều bị quỳ dưới đất tát từng cái một. Đám Đỗ Bân tuy trong trường hung hăng đấy, nhưng dù gì là học sinh, đấu sao được với một đám lưu manh. Đối phương ra tay cũng không nặng, chỉ là nghe đâu bắt Đỗ Bân ăn cứt chó.
Sau chuyện ấy trường học tăng cường phái bảo vệ ở cổng trường mỗi khi tan học, còn cảnh báo học sinh không nên la cà, tan học phải về nhà ngay.
Chuyện như thế không phải là thường xuyên, nhưng đám học sinh chẳng lạ gì nữa, ai gây ra, tin tức lan truyền cũng nhanh.
Cái danh hiệu lão đại của Tạ Phi Bạch càng không ai dám khiêu chiến nữa.
Trình Nhiên nghe Du Hiểu kể chuyện này cũng chỉ nhíu mày một cái rồi thôi, không bình luận gì hết.