Tay Chương Minh chuẩn bị giơ lên bị ông ta nỗ lực hết mức dừng lại, cố gắng giữ cơ mặt uy nghiêm lạnh lùng, nhưng thực tế mặt cắt không ra máu, lòng rối loạn.
- Em hơi khát, cho em xin ít nước nhé.
Trình Nhiên thoải mái như không tới bên bàn Chương Minh:
- À, cho em xin ít trà, uống nước không thì vô vị quá.
Nói rồi chẳng đợi Chương Minh trả lời, mở cái hộp trà gỗ rất đẹp, nhón ít trả cho vào cốc, cầm phích nước nóng bọc vải đỏ bên ngoài, rót nước ồ ồ.
Chương Minh lúc này mới trấn tĩnh lại, mặt vừa đáng sợ vừa kinh hãi:
- Em đừng có mà nói năng bừa bãi.
Trình Nhiên cầm cốc đi ra cửa:
- Chủ nhiệm Chương, em đùa với thầy thôi mà, đừng tưởng thật, thả lỏng, thả lỏng đi thầy ...
Chương Minh muốn bóp cổ Trình Nhiên, nhưng lại phải cố nặn ra nụ cười khó coi:
- Người chú của em ... Thực sự làm ở cục công an à? Là Duẫn Huy hay là Triệu Phát Vinh ... Tôi đều quen cả.
- Chú em đúng là làm ở cục công an, nhưng vừa rồi em đùa với thầy thôi, chuyện quan trọng như thế, làm sao chú em đi nói với em được, em chỉ là đứa trẻ con thôi mà, đúng không ạ? ... Í, thầy Chương, sao thầy nhiều mồ hôi thế?
- À, tôi hơi nóng.
- Thầy chú ý sức khỏe ạ, dù sao thầy là cột trụ trường ta, không thể đổ được.
- ...
- Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì em về học đây ạ, cám ơn chủ nhiệm Chương, trà của thầy đúng là hàng cao cấp.
- ...
Trình Nhiên ra tới cửa rồi vẫn còn thêm một câu không đầu không cuối:
- Bao nhiêu ấy nhỉ ... Năm vạn hay bảy vạn ...
Hai chân Chương Minh nhũn ra ngồi bịch xuống ghế.
Tục ngữ có câu làm nhiều chuyện bất nghĩa ắt tự chuốc lấy diệt vong, lão Chương Minh này về sau khi Trình Nhiên lên cao trung rồi nghe nói ông ta vì tham ô khoản tiền trợ cấp học sinh mà bị bắt, một mặt bớt tiền tiền nhà nước phát, mặt khác làm giả danh sách học sinh nghèo, rồi học sinh nghèo xin trợ cấp nhưng không đợi được tiền tới tay nên phải nghỉ học, ông ta che giấu chuyện đó, cuối cùng tiền phát ra chảy vào túi.
Có những kẻ như thế đấy, một khi có chút quyền thế là tìm đủ mọi cách vơ vét.
Lúc này trong lớp học cũng thảo luận xôn xao, nếu trước đó chỉ dám lén thì thầm với nhau, giờ đây chuyện Trình Nhiên đánh cược với Lý Trảm được trường học đưa lên thông báo công khai rồi, đám học sinh chẳng còn cố kỵ gì nữa. Giờ Trình Nhiên lại bị gọi lên phòng giáo vụ, tiếp theo rất có khả năng là viết kiểm điểm, mời phụ huynh.
Trương Tiểu Giai theo thói quen lại cười hì hì trêu chọc:
- Dương Hạ, thanh mai trúc mã của bạn hôm nay nổi tiếng khắp toàn trường rồi.
Dương Hạ lười chẳng buồn đính chính nữa, tiếp tục ôn bài.
Một nữ sinh rón rén như trộm từ cửa đi vào, tức thì có cả đống nháo nhào hỏi:
- Sao rồi, sao rồi?
Nữ sinh kia mắt mở to, giọng thần bí mà sợ hãi:
- Mình không dám lại cần, chỉ đứng chỗ rẽ để nghe, xa như vậy nghe thấy tiếng Chương Minh vỗ bàn quát tháo, chắc chắn là nổi điên rồi. Mình không dám ở lại nữa, vội vàng chạy về ...
- Thôi xong rồi, Trình Nhiên xong rồi, lần trước Ngô Tuấn ở lớp số ba cũng bị gọi lên phòng giáo vụ, Chương Minh nói chuyện rất hiền hòa, vậy mà đá cho Ngô Tuấn dính vào tường. Đấy là ông ta kiềm chế rồi, lần này Chương Minh nổi giận như bạn rồi, có khí Trình Nhiên bị đưa vào viện luôn lắm ...
Dương Hạ giả vờ chăm chú học bài, nhưng vẫn giỏng tai lên nghe, trong lòng không khỏi lo âu, Trình Nhiên bề ngoài nhìn hiền lành vô hại, kỳ thực ương lắm, lần trước đánh cho cả Tôn Kế Siêu hộc máu mũi, nhưng đây là giáo viên, dám phản kháng thì coi như vứt đi cả tương lai rồi ...
Lớp trưởng Lưu Minh thấy đám bạn học lo lắng cho Trình Nhiên thì lên mặt:
- Loại học sinh cá biệt như Trình Nhiên là con sâu làm rầu nồi canh, dám chống đối giáo viên, làm hỏng kỷ cương trường học! Trừng phạt nặng là đúng.
Trong lớp đều lén gọi Lưu Minh là chó săn của Lý Trảm, được Lý Trảm dung tung, rất thích tác oai tác quái trong lớp, lúc nào cũng cầm sổ tay, dọa ghi người này người kia vào. Rất nhiều học sinh trong lớp cực ghét, nhưng có Lý Trảm hung ác chống lưng nên không dám làm gì.
Thế nhưng có vài nam sinh đã hẹn nhau rồi, đợi tốt nghiệp một cái nhất định sẽ cho Lưu Minh một bài học.
Tên này định sẵn không thể vênh váo mấy ngày nữa.
Tất nhiên cũng có người không sợ hắn, nữ sinh tên Tô Thiến đứng dậy:
- Lưu Minh, cậu chưa làm hiệu trưởng đâu, không khiến cậu lo cho kỷ cương của trường.
Lưu Minh lấy sổ tay ra, chỉ Tô Thiến:
- Sau giờ học ở lại quét lớp.
Tô Thiến vơ cục tẩy ném vào mặt, bạn bè bên cạnh vội vàng can ngăn, hai người tiếp tục đấu khẩu.
Đúng lúc này Trình Nhiên đi qua hành lang vào lớp học.
Cả lớp yên tĩnh hẳn.
Không thấy quần áo xộc xệch, không thấy thâm tím mặt mày, cũng không bị tóm tóc làm đầu tóc bù xù, tóm lại không ai tìm thấy dấu vết bạo hành nào trên người Trình Nhiên.
Một tay cầm cốc trà nóng, một tay cầm sách vừa đi vừa đọc.
Trong lớp không có máy uống nước, vì hệ sơ trung không có nội trú, nên không có phòng nước nóng, vì thế chỉ có tới phòng giáo viên mới có phích nước nóng.
Cho nên mọi người tất nhiên lý giải là.
Trình Nhiên tới phòng Chương Minh pha một cốc trà nóng sau đó về?
Vậy là cậu ấy đi uống trà?
Thế là thế nào?... ...
Ngày hôm đó rốt cuộc ở phòng giáo vụ xảy ra chuyện gì, mọi người không biết, nhưng một điều ai cũng biết, Trình Nhiên lành lặn đi, lành lặn trở về, đúng là kỳ tích chưa từng có.
Thế nhưng có người thấy khác, học sinh bị gọi tới phòng giáo vụ đều là loại có vấn đề rồi, là lớp trưởng, Lưu Minh thấy phải thể hiện thái độ nên có.
- Trình Nhiên, Du Hiểu, tuần sau hai cậu làm báo tường cho trường ... Sắp có bình chọn báo tuần học kỳ rồi, nói không chừng các cậu được thưởng đấy.
Du Hiểu sửng cồ:
- Sao tôi phải làm?
Ai chả biết sắp trung khảo tới nơi rồi, mọi người bây giờ trừ hội diễn văn nghệ còn hứng thú ra thì toàn bộ hoạt động khác cơ bản không quan tâm. Lưu Minh tìm khắp nơi không có ai chịu làm báo tường, chủ lực làm báo tường trước giờ luôn là đám nữ sinh, nhưng mà nữ sinh trong lớp rất ghét hắn, lại có Dương Hạ cầm đầu, dám bắt nạt họ chỉ có thảm mà thôi.
Bình thường mọi người cũng thích làm báo tường đã đành đi, giờ à, chó cũng không thèm để ý tới hắn nữa rồi.
Tuần trước Trình Nhiên dám chống đối thầy Lý, đúng là nhân tuyển trời ban, mà Du Hiểu là đòng bọn sinh tử với Trình Nhiên, thế thì kéo chung vào với nhau là tốt rồi.
- Tôi sẽ báo tên các cậu cho thầy chủ nhiệm, vì sao thì các cậu đi hỏi thầy lý nhé.
Nhắc tới Lý Trảm một cái, Du Hiểu tịt ngòi ngay.
Lưu Minh dương dương đắc ý:
- Vậy đi, giao cho hai cậu.
- Mày ngồi im thế à?
Du Hiểu chưa cam tâm, huých vai Trình Nhiên một cái:
Trình Nhiên ngẩng đầu lên:
- Gì thế?
- Mày đúng là ...
Du Hiểu cạn lời với thằng này, lại cắm mặt vào sách rồi, hiển nhiên nãy giờ không nghe xung quanh nói gì rồi, chỉ mặt Lưu Minh:
- Nó bắt bọn mình làm báo tường kìa.
- Báo tường à? Nghe hay đấy, ừ thì làm.
Trình Nhiên thấy chuyện này có gì to tát đâu mà Du Hiểu tức giận như thế:
- Không phải là mày đánh cược với Lý đồ tể nên đang tranh thủ toàn bộ thời gian ôn tập à ... Nó rõ ràng muốn phá đám.
Nhưng Lưu Minh đã đi rồi không định tranh luận nữa, Du Hiểu hết cách ngồi xuống:
- Chả sao, tùy tiện bôi vẽ một chút cũng được, sắp tốt nghiệp rồi, nó làm đếch gì được bọn mình.
Trình Nhiên có chút suy tư:
- Được rồi ... Báo tường cũng thú vị, coi như là hoài niệm đi.