Chương 9. Việc đã đến nước này, ăn cơm trước đã

Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Ái Cật Ma Lạt Trư Đề 20-12-2024 19:47:33

Bên Viên Thiệu đang lo liệu truyền hịch thiên hạ, mượn danh nghĩa thiên tử trùng tổ triều đình, triệu tập quan viên Đại Hán đến yết kiến. Còn bên Lưu Hiệp lại không hay biết gì, vẫn ở trong biệt viện ngủ say như chết. Chờ y ngủ một giấc tỉnh dậy thì trời đã tối đen. "Ta ngủ bao lâu rồi..." Lưu Hiệp dụi mắt ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Y ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, lại nhìn căn phòng trống rỗng xung quanh, một cảm giác cô độc khó tả dâng lên từ đáy lòng, khiến y không khỏi nở nụ cười chua xót. Y rất hy vọng lần xuyên không này chỉ là một giấc mộng kỳ lạ, tỉnh dậy sẽ trở lại thời đại vốn thuộc về mình. Đáng tiếc, đây không phải mộng, tất cả đều là thật. "Thôi được, đã không thể quay về thì hãy sống thật tốt ở thời đại này vậy, cũng không uổng một đời." Lưu Hiệp hít sâu một hơi, ánh mắt dần kiên định trở lại. Sau đó y xuống giường rửa mặt, tỉnh táo hơn một chút, liền bắt đầu phân tích tình cảnh hiện tại của mình. "Dựa theo thông tin đã biết, hiện tại ta đang ở vào năm đầu Kiến An, cách trận Quan Độ còn bốn năm, Viên Thiệu vẫn là một trong những đại quân phiệt số một số hai thiên hạ." "Nếu như lịch sử phát triển theo quỹ đạo ban đầu, Tào Tháo có được Hán Hiến Đế, sẽ có thể mượn danh nghĩa Thiên Tử nhanh chóng mở rộng thế lực; nhưng hiện tại ta giả mạo Thiên Tử, như vậy trên đời này sẽ có hai vị Thiên Tử." "Mặc dù ta là giả, nhưng có Viên Thiệu, vị đại lão tứ thế tam công, từng thảo phạt Đổng Trác này nói ta là thật, phỏng chừng rất nhiều người nguyện ý tin tưởng." "Như vậy, Tào Tháo sẽ không thể nào hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu được nữa..." Lưu Hiệp càng phân tích càng cảm thấy kinh hãi. Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, trận Quan Độ chưa chắc đã xảy ra, Viên Thiệu cũng chưa chắc đã thất bại, lịch sử cũng sẽ vì vậy mà thay đổi! Mà tất cả những điều này... đều là bởi vì sự xuất hiện của y. Giờ khắc này, Lưu Hiệp rốt cuộc đã hiểu được sự đáng sợ của hiệu ứng cánh bướm. Giả như y chỉ là một thường dân loạn thế, như vậy sống chết cũng sẽ không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến thời cuộc; nhưng từ khi Thư Thụ phát hiện ra y, lại còn để y giả mạo Hán Hiến Đế, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động. Sự tồn tại của y, nhất định sẽ tạo ra ảnh hưởng đến cục diện toàn bộ thiên hạ. "Chắc là sẽ không kích hoạt trình tự sửa chữa lịch sử, trực tiếp giáng thiên phạt xuống xoá sổ ta chứ?" Lưu Hiệp nuốt nước miếng, trong lòng có chút sợ hãi. Một người xuyên không trước, muốn thay đổi lịch sử tên là Vương Mãng, đã bị con trai vị diện Lưu Tú dùng thiên thạch thuật tiễn đi đời nhà ma rồi. Y cũng không muốn rơi vào kết cục giống như vị kia. Nhưng mà theo tình hình hiện tại, tất cả đều không do y lựa chọn, nếu không giả mạo Thiên Tử thì chết còn nhanh hơn, Viên lão bản sẽ không tha cho y. "Thôi, không nghĩ nữa, dù sao hiện tại vẫn chưa chết, đợi thiên thạch thật sự rớt xuống đầu rồi tính." Do dự một hồi lâu, cuối cùng Lưu Hiệp lựa chọn mặc kệ. Bởi vì y cũng không còn cách nào khác. Ít nhất mục tiêu trước mắt là sống sót, còn chuyện tương lai, cứ để đến lúc đó rồi hãy nói. "Cốc cốc cốc -" Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lưu Hiệp. Sau đó có một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến. "Bệ hạ, thần Thư Thụ cầu kiến." Nghe được giọng nói quen thuộc, Lưu Hiệp lập tức thu liễm tâm thần, bày ra dáng vẻ uy nghiêm của Thiên Tử nói: "Vào đi." Cửa phòng được đẩy ra, Thư Thụ đi vào, phía sau còn có mấy cung nữ, trong tay đều bưng hộp thức ăn, ai nấy đều cúi đầu, vẻ mặt cung kính. "Bệ hạ." Sau khi Thư Thụ vào phòng, trước tiên hướng Lưu Hiệp hành lễ, sau đó mới nói: "Thần đã chuẩn bị chút thức ăn cho bệ hạ, xin bệ hạ dùng bữa." Nói xong Thư Thụ phất tay, các cung nữ phía sau nối đuôi nhau tiến lên, lấy ra từng món ăn thịnh soạn, nóng hổi từ trong hộp thức ăn, bày lên bàn. Lưu Hiệp thấy vậy liền lộ vẻ mặt hài lòng, gật đầu nói: "Ái khanh thật có lòng, chi bằng lại đây ngồi xuống, cùng trẫm dùng bữa." "Tạ bệ hạ ân sủng!" Thư Thụ vừa mừng vừa sợ, vội vàng khom người tạ ơn. Sau đó Lưu Hiệp lại phất tay với đám cung nữ nói: "Các ngươi lui xuống hết đi, không có lệnh của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào biệt viện." "Vâng, bệ hạ." Các cung nữ cung kính đáp, sau đó bưng hộp thức ăn rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Thư Thụ và Lưu Hiệp. Không còn người ngoài, Thư Thụ tự nhiên không cần phải giả bộ làm thần tử nữa, vẻ mặt khôi phục như thường, trực tiếp tìm một cái ghế ngồi xuống, đưa mắt nhìn về phía Lưu Hiệp, cười nói. "Ngươi ngược lại lanh lẹ, biết ta có lời muốn nói với ngươi." Hắn vốn còn tưởng phải tìm lý do để ở lại, không ngờ Lưu Hiệp lại chủ động mở miệng bảo hắn ở lại, còn đuổi hết hạ nhân đi. Lưu Hiệp cười hì hì, nói: "Nếu không có việc gì tìm ta, sao ngài lại phải đích thân mang cơm đến cho ta? Chút nhãn lực này ta vẫn có." "Hừ hừ." Thư Thụ cười gằn, nhìn Lưu Hiệp một cái thật sâu. Lưu Hiệp bị ánh mắt này của hắn nhìn đến sởn cả gai ốc. Chuyện gì đây, y nói sai gì sao? Nhanh nhạy một chút cũng là sai? Đúng lúc Lưu Hiệp đang suy nghĩ trong lòng, Thư Thụ liền nói: "Chủ công sai ta tìm người dạy ngươi lễ nghi của Thiên Tử, nhưng ta suy đi nghĩ lại, như vậy rất dễ lộ tẩy thân phận của ngươi, cho nên về sau sẽ do ta phụ trách dạy ngươi." "Hôm nay chủ công đã tuyên bố với bên ngoài chuyện Thiên Tử giá lâm Ký Châu, đồng thời lấy danh nghĩa Thiên Tử, tuyên bố dời đô đến thành Nghiệp, tái tổ chức triều đình; hiện tại chủ công đã sai người soạn thảo hịch văn, không bao lâu nữa sẽ chiêu cáo thiên hạ." "Đến lúc đó, các vị đại thần, quan viên Đại Hán, đều sẽ nghe tiếng mà đến." "Ngươi chỉ có một tháng, nhất định phải khiến cho lời nói, cử chỉ của mình giống hệt như Thiên Tử chân chính." Lưu Hiệp nghe xong nhất thời cảm thấy áp lực cực lớn. Y cũng đâu phải diễn viên chuyên nghiệp, bảo y ngồi đó giả vờ thì được, thật sự muốn làm cho giống hệt cử chỉ của Thiên Tử, sao có thể? "Việc này khó quá, ta cũng chưa từng gặp Thiên Tử, làm sao có thể làm cho giống hệt được?" Lưu Hiệp có chút khó xử nói. Thư Thụ mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một phần thẻ tre, sau đó đặt lên bàn, mượn ánh nến lờ mờ, Lưu Hiệp nhìn rõ chữ viết trên thẻ tre. [Khởi Cư Chú]. "Hay thật, thứ này mà cũng kiếm được sao?" Lưu Hiệp thật có chút kinh ngạc, hành động của Thư Thụ này cũng nhanh nhẹn quá, vậy mà đã kiếm được thứ này rồi. [Khởi Cư Chú] là nhật ký ghi chép lời nói, cử chỉ của Thiên Tử, có nó, muốn tìm hiểu bảy tám phần về Hán Hiến Đế là không thành vấn đề. "Đây chỉ là một phần trong rất nhiều "Khởi Cư Chú", ta đã phái người đi tìm kiếm những quyển khác rồi, ngươi phải nghiêm túc xem, ghi nhớ nhất cử nhất động của Thiên Tử trong đó." "Không bao lâu nữa sẽ là đại điển dời đô tế trời, đến lúc đó ngươi không chỉ phải đối mặt với rất nhiều quan viên Đại Hán, còn phải hoàn thành tế lễ trước mặt tất cả mọi người, nhất định không thể xảy ra sai sót!" Thư Thụ dặn dò Lưu Hiệp, đưa thẻ tre cho y. Lưu Hiệp nhận lấy Khởi Cư Chú mà Thư Thụ đưa tới, nhìn lướt qua rồi cất đi, gật đầu nói: "Được, ta biết rồi." Thấy y phản ứng bình thản như vậy, Thư Thụ có chút kỳ quái, hỏi: "Sao ta lại cảm thấy ngươi không hề lo lắng chút nào? Ngươi tự tin có thể diễn tốt vai Thiên Tử?" Lưu Hiệp đang gắp thức ăn, nghe vậy liền xòe tay, vô cùng tự nhiên nói: "Diễn cái gì mà diễn? Trẫm chính là Lưu Hiệp, cái tên ở Hứa Xương kia mới là giả mạo." Thư Thụ há hốc mồm, nhìn chằm chằm Lưu Hiệp, nói: "Ngươi da dẻ trắng trẻo, không giống thường dân vùng quê, ăn nói nho nhã, có thể nói ra tự của ta và chủ công, cầm Khởi Cư Chú không hề tỏ ra không biết chữ, xem ra hẳn là biết chữ. Ta muốn biết ngươi rốt cuộc là người lai lịch thế nào?" Nghe vậy, Lưu Hiệp cảm thấy lạnh người, tay cầm đũa cũng cứng đờ. Một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói: "Ngươi ta theo như nhu cầu, hợp tác đôi bên cùng có lợi. Lai lịch ta thế nào không quan trọng, quan trọng... trẫm là Thiên Tử." Con ngươi Thư Thụ chợt co lại, ánh mắt nhìn Lưu Hiệp tràn đầy cảnh giác. "Đúng vậy, lai lịch ngươi thế nào không quan trọng, quan trọng hiện giờ ngươi là Thiên Tử Đại Hán." "Việc đã đến nước này, vẫn là ăn cơm trước đã." Lưu Hiệp vừa đưa cơm vào miệng, vừa nghi hoặc nhìn Thư Thụ, nói: "Ngươi không ăn cơm sao?"