Sau khi tự kiểm điểm sâu sắc, Lưu Hiệp lại hỏi Quách Gia về việc Lưu Bị đã sống sót như thế nào, Quách Gia cũng không giấu giếm, thành thật kể lại cho y.
"Năm ngàn binh mã, mười ngày công phá huyện Bái?"
Lưu Hiệp nghe vậy cảm thấy rất khó tin.
Huyện Bái tuy không lớn, nhưng muốn dựa vào năm ngàn binh mã, trong vòng mười ngày công phá, dù nhìn thế nào cũng không thể nào.
"Đúng vậy."
Quách Gia gật đầu, sau đó nói tiếp: "Nhưng kỳ thực công phá huyện Bái cũng không khó như bệ hạ nghĩ."
"Huyện Bái chỉ là một tòa thành trì nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ chứa được vạn người, nếu chỉ là Lưu Bị mang năm ngàn người đi công thành, vậy thì quả thật cực kỳ khó khăn; thế nhưng Lưu Bị đã kinh doanh ở huyện Bái lâu năm, trong thành ắt hẳn có nội ứng. Dưới nội ứng ngoại hợp, lại có đại quân Viên Thiệu tạo áp lực, sĩ khí quân thủ thành chắc chắn bị ảnh hưởng, Lữ Bố cũng không nhất định dám phái đại quân đến chi viện, cho nên hiện tại Lưu Bị chưa hẳn là hết cách."
"Tóm lại, có thể nhân cơ hội này giành lấy một tia sinh cơ, đã là không dễ."
Quách Gia phân tích như vậy, trong lòng Lưu Hiệp nhất thời sáng tỏ.
Đồng thời cũng sinh ra vài phần bội phục đối với Lưu Bị.
Quả nhiên là vị hoàng đế Thục Hán tương lai, quả thật không tầm thường.
Trong lòng cảm thán một hồi, Lưu Hiệp nói: "Ngươi tiếp tục âm thầm thăm dò, nếu có tin tức gì mới nhớ báo cho trẫm biết kịp thời, hoặc là để Trương Cáp thay mặt chuyển lời."
Hiện tại, Quách Gia chính là tai mắt của y gài trong quân Viên Thiệu.
Thông qua Quách Gia, y có thể nắm được nhất cử nhất động của Viên Thiệu, còn có những biến hóa bên ngoài và tin tức khác, đây là những điều mà Trương Cáp không thể làm được.
"Thần tuân chỉ."...
Năm nay có thể nói là một cái Tết tràn đầy sóng gió.
Tuy nhiên, sau biến cố ở bữa tiệc đêm giao thừa, cũng không còn chuyện gì khác xảy ra nữa.
Viên Thiệu bắt đầu điều binh khiển tướng, trưng thu lương thảo, chuẩn bị cho đại quân xuất phát.
Ba người Lưu Quan Trương nhận lấy năm ngàn binh mã, bắt đầu ngày đêm luyện tập.
Còn Lưu Hiệp thì dưới sự sắp xếp của Viên Thiệu, đi một chuyến ra vùng ngoại ô tế trời, tế lễ tổ tiên, cầu phúc cho Đại Hán.
Mọi việc đều tiến hành đâu ra đấy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa tháng đã trôi qua.
Ngày 16 tháng giêng, Hỏa gặp Tham Lang, Liêm Trinh đối ngẫu.
Ngày tốt để điểm binh, xuất chinh.
Để tạo uy thế cho Lưu Bị, lần này Viên Thiệu chuẩn bị toàn bộ năm vạn binh mã, để đại quân cùng xuất phát, đi theo Lưu Bị đến công đánh huyện Bái.
Mà năm vạn người là khái niệm như thế nào?
Lưu Hiệp kỳ thật cũng không rõ ràng lắm.
Trước đây đọc sách sử, xem phim truyền hình, động một tí là nhìn thấy mười vạn đại quân, mấy chục vạn đại quân, nhưng lại không có một nhận thức rõ ràng, trong mắt y bất quá cũng chỉ là một con số, năm vạn đối với y mà nói cũng không tính là nhiều.
Nhưng lần này y lại được tận mắt chứng kiến.
Trên thành lâu thành Nghiệp.
Lưu Hiệp nhìn đại quân bên ngoài thành kéo dài mấy dặm, giống như làn sóng đen cuồn cuộn, phóng tầm mắt cũng không nhìn thấy điểm cuối, lần đầu tiên cảm nhận được sự rung động từ tận đáy lòng.
Cờ xí rợp trời, áo giáp sáng loáng, đao kiếm lạnh lùng.
Đối mặt với một đội quân như vậy, Lưu Hiệp mới thật sự hiểu được, một người nhỏ bé đến nhường nào, thực lực của Viên Thiệu lại khủng khiếp đến mức nào.
Cần biết, đây mới chỉ là một phần trong số đại quân của Viên Thiệu! Quân đội dưới trướng Viên Thiệu làm sao chỉ có năm vạn!
"Đây chính là nội tình của tứ thế tam công Viên Bản Sơ sao?"
Lưu Hiệp đè nén sự rung động trong lòng, thầm nghĩ, đồng thời nhìn sang những người khác bên cạnh.
Trên thành không chỉ có mình y, còn có ba người Lưu Quan Trương, cũng như Viên Thiệu và các văn thần võ tướng dưới trướng, tất cả đều tề tựu đông đủ.
Bởi vì hôm nay là ngày duyệt binh, đại quân xuất phát.
Không giống như sự chấn động của Lưu Hiệp, phản ứng của những người khác có vẻ bình thản hơn nhiều, ngay cả khi đối mặt với một đội quân khổng lồ như vậy, cũng không biểu hiện ra vẻ mặt quá mức kinh ngạc.
Xem ra, người chưa trải sự đời chỉ có mình y.
Rút ra kết luận ngượng ngùng này, Lưu Hiệp quyết định tốt nhất là không nên nói chuyện, trước tiên giả vờ lạnh lùng, tránh lộ vẻ non nớt.
Còn Viên Thiệu nhìn đội quân bao la bên ngoài thành, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, tay vỗ vào bảo kiếm bên hông, nhìn về phía Lưu Bị, cười nói.
"Huyền Đức, lần này ta định phái năm vạn đại quân tạo uy thế cho ngươi, nhất định có thể giúp ngươi đánh hạ huyện Bái!"
Lưu Bị cũng mặc giáp trụ, nghe vậy cung kính nói: "Đại tướng quân toàn lực giúp đỡ, Bị vô cùng cảm kích, nhất định toàn lực ứng phó! Không phụ sứ mệnh!"
Hắn hiểu rõ, năm vạn đại quân này vừa là để tạo uy thế cho hắn, cũng là một lưỡi dao đặt trên cổ hắn.
Nếu hắn đánh hạ được huyện Bái, mọi chuyện đều dễ nói.
Nếu hắn không đánh hạ được, vậy thì hắn sẽ bị xử theo quân pháp trước, sau đó đại quân của Viên Thiệu mới xuất động, đi đánh hạ huyện Bái!
"Tốt lắm!"
Viên Thiệu rất hài lòng, sau đó nói: "Trận chiến này, ngươi làm tiên phong, Quan Vũ, Trương Phi làm phó tướng cho ngươi, cùng lấy năm ngàn binh mã, công đánh huyện Bái!"
"Đây là binh phù, dựa vào nó có thể điều động Sơn tự doanh!"
Viên Thiệu ném một tấm binh phù bằng sắt cho Lưu Bị.
Lưu Bị hai tay tiếp lấy, sau đó chắp tay, nghiêm túc nói: "Tạ ơn Đại tướng quân!"
Sau đó hắn quay người lại, cùng Quan Vũ, Trương Phi xuống lầu.
Đợi đến khi Lưu Bị đi rồi, Viên Thiệu lại nói: "Nhan Lương, Văn Sửu đâu?"
"Mạt tướng có mặt!"
Hai người Nhan Lương, Văn Sửu đồng thời bước ra.
Viên Thiệu cũng ném cho hai người hai tấm binh phù, lạnh lùng nói: "Hai người mỗi người dẫn một vạn binh mã ở hai bên cánh của đại quân, luôn chú ý động tĩnh của Lưu Bị, nếu hắn muốn trốn trận, lập tức dẫn quân giết hắn ngay tại chỗ!"
"Nếu hắn công thành thất bại, liền do hai người đánh hạ huyện Bái!"
Lời nói của gã đầy sát khí sâu thẳm.
"Mạt tướng tuân mệnh!"
Hai người Nhan Lương, Văn Sửu nhận lấy binh phù, cũng lui xuống.
Làm xong tất cả, Viên Thiệu mới hoàn toàn yên tâm, nhìn ba người Lưu Quan Trương đã xuất thành, hướng về phía quân doanh, lạnh lùng cười một tiếng.
Đều là quân cờ trong tay gã mà thôi.
Lần này dù thế nào gã cũng sẽ đánh hạ huyện Bái, ngày sau lại lấy huyện Bái làm bàn đạp để chiếm lấy Từ Châu, Lữ Bố nhỏ bé làm sao có thể đối đầu với gã?
Mà sau khi chiếm lấy Từ Châu, gã có thể rảnh tay để Bắc tiến đánh Công Tôn Toản, Nam hạ đánh Viên Thuật, Tây tiến đánh Tào Tháo, đến lúc đó thiên hạ sẽ nằm trong tay!
Còn Lưu Bị? Bất quá chỉ là một bộ xương khô trong mộ mà thôi!
Viên Thiệu gã, mới là người thiên mệnh sở quy chân chính!
Nghĩ đến đây, Viên Thiệu không thể kìm nén được tâm tình phấn khích, bỗng nhiên rút bảo kiếm bên hông ra, lớn tiếng quát: "Đại quân xuất phát!"
"Ầm ầm ầm -!"
Tiếng trống vang trời vang lên, năm vạn đại quân đồng thời hét lớn, tiếng hét vang dội cả bầu trời.
Lưu Hiệp nhìn cảnh tượng này, trong lòng vô cùng chấn động.
Y cũng khao khát có thể nắm giữ binh mã, chinh phạt thiên hạ.
"Mẹ kiếp, hiện tại ta chỉ là một hoàng đế bù nhìn, hơn nữa còn là hàng giả."
"Phải bàn bạc kỹ lưỡng kế hoạch cướp ngôi với Quách Gia mới được."