Chương 23. Nguyện giả mắc câu? Quách Gia đến thăm!

Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Ái Cật Ma Lạt Trư Đề 20-12-2024 19:47:32

Thành Nghiệp, biệt cung thiên tử. Bên bờ hồ trong cung, Lưu Hiệp một tay cầm cần câu, một tay chống cằm, yên lặng nhìn mặt hồ ngẩn người. Bỗng nhiên, đầu cần câu khẽ động đậy, Lưu Hiệp hoàn hồn, vội vàng giơ cần lên, một con cá giếc dài tấc liền bị kéo ra khỏi mặt nước, không ngừng vùng vẫy. Thế nhưng Lưu Hiệp chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền gỡ lưỡi câu ra, rồi thả con cá về hồ. "Bệ hạ, vì sao người lại thả cá đi?" Tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh thấy vậy, hơi khó hiểu hỏi. Lưu Hiệp liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Trẫm câu cá, câu không phải là cá, mà là ý cảnh, ngươi không hiểu đâu." Nói xong, lại tiếp tục quăng lưỡi câu xuống hồ. Còn tiểu thái giám kia gãi đầu, chỉ có thể nịnh nọt: "Bệ hạ chính là bệ hạ, ngay cả lời nói cũng cao thâm như vậy." Lưu Hiệp bĩu môi, lười để ý tới hắn. Kỳ thật y chỉ là đang buồn chán mà thôi. Nếu là lúc y vừa mới xuyên không đến đây mấy ngày trước, có thể câu được con cá này, y có thể vui đến mức bay lên. Nhưng hiện tại thân ở hoàng cung, ngày ngày gấm vóc lụa là, sơn hào hải vị, làm sao còn để ý đến một con cá nhỏ này? Câu cá cũng chẳng qua chỉ là để giết thời gian mà thôi. "Buồn chán a..." Lưu Hiệp than thầm trong lòng. Tuy thu phục được Trương Cáp khiến y vui vẻ một thời gian, nhưng vui vẻ qua đi, y phát hiện kỳ thật cũng chẳng có tác dụng gì. Tài năng bản lĩnh của Trương Cáp là thể hiện trên chiến trường, hiện tại lại chịu ấm ức làm thống lĩnh cấm quân cho y, nói là bảo vệ hoàng cung, kỳ thật mỗi ngày chỉ là dẫn người tuần tra gác cổng mà thôi. Còn y, tuy nói là từ phủ tướng quân dọn vào hoàng cung, trên thực tế chính là phạm vi hoạt động lớn hơn một chút, không có sự đồng ý của Viên Thiệu, căn bản không thể ra ngoài. Lưu Hiệp là một người hiện đại đến từ thế kỷ 21, bị nhốt ở nơi không có điện thoại, không có wifi, không có máy tính, lại càng không có vợ con này, suýt nữa thì bức bách đến phát bệnh, một chút thú vui giải trí cũng không tìm được. Đương nhiên còn có một điểm quan trọng nhất, chính là mờ mịt. Mẹ kiếp, Viên lão bản không biết điều một chút nào, cũng không biết cho mình mấy cô vợ. Tuy nói y có ý định âm thầm tích lũy lực lượng, chờ sau này tìm cơ hội thoát khỏi sự khống chế của Viên Thiệu, nhưng nên làm như thế nào, làm thế nào, y hoàn toàn không biết. Y chỉ là một tên sinh viên lịch sử đáng thương mà thôi, cũng không phải là nhà chính trị gia mưu lược bẩm sinh gì, nói mấy lời khoác lác lừa gạt người khác thì còn được, thật sự để y bắt tay vào làm thì hoàn toàn là chuyện nực cười. Nếu như không cẩn thận để lộ sơ hở, vậy thì Viên Thiệu sẽ không đối xử tốt với y như bây giờ nữa. "Mẹ nó, tại sao những nhân vật chính xuyên không đến cổ đại trong tiểu thuyết đều lợi hại như vậy? Người nào người nấy đều bày mưu tính kế rất giỏi, tại sao ta lại không nghĩ ra được một cái nào?" Lưu Hiệp rất buồn bực trong lòng, cảm thấy lý tưởng và hiện thực hoàn toàn không giống nhau. Đều là người xuyên không, tại sao y lại tầm thường vô vị như vậy! Năng lực trí tuệ được buff sau khi xuyên không đâu rồi? Chỉ cho y một cái năng lực quá mục bất vong thì có tác dụng chó gì! Lưu Hiệp oán thầm trong lòng một hồi, cho đến lúc này, y mới rốt cuộc minh bạch vì sao mưu sĩ lại được trọng dụng như vậy. Có một mưu sĩ lợi hại giúp ngươi bày mưu tính kế, không cần ngươi phải động não, kế hoạch gì cũng đều sắp xếp đâu ra đấy, cái này quả thực quá sướng còn gì. "Nói đi cũng phải nói lại, Gia Cát Lượng hiện tại đang ở đâu?" Nhắc đến mưu sĩ, người đầu tiên Lưu Hiệp nghĩ đến chính là Gia Cát Lượng. Vị này có thể coi là mưu sĩ top 1 thời Tam Quốc, vừa trung thành vừa có năng lực, hơn nữa còn thông minh tuyệt đỉnh, thậm chí một mình khiến cho họ Gia Cát và trí tuệ trở thành từ đồng nghĩa. Nếu như có thể, Lưu Hiệp rất muốn tiếp xúc với Gia Cát thừa tướng. Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn chiêm ngưỡng một chút phong thái của vị danh tướng lưu danh thiên cổ, khiến vô số người rơi lệ tiếc nuối này. Nhưng rất đáng tiếc, Lưu Hiệp tính toán thời gian, Gia Cát Lượng hiện tại cũng chỉ là một tên nhóc 15 tuổi, căn bản còn chưa trưởng thành. Bởi vì Gia Cát Lượng là vào năm 26 tuổi mới được Lưu Bị ba lần đến lều tranh mời ra, hiện tại còn cách xa tận 11 năm. "Chờ sau này có cơ hội rồi tính, hiện tại ngay cả hoàng cung ta còn không ra được, nghĩ những thứ này cũng vô ích." "Không bằng nghĩ cách đào một ít người từ tay Viên Thiệu?" Lưu Hiệp vuốt cằm, suy nghĩ nhân tuyển trong lòng. Y thông qua Trương Cáp biết được hiện tại dưới trướng Viên Thiệu có những văn thần võ tướng nào được tín nhiệm, văn thần chính là Thư Thụ, Điền Phong, Thẩm Phối, Phùng Kỷ, Quách Đồ, Hứa Du những người này; võ tướng chính là Nhan Lương Văn Sửu, Thuần Vu Quỳnh, Hàn Mãnh, Chu Linh những người này. Trương Cáp thuộc về ẩn tàng bài, hiện tại đã bị y nắm trong tay. Mà ngoài Trương Cáp ra còn có một ẩn tàng bài khác, chính là Cao Lãm. Cao Lãm cũng giống như Trương Cáp, đều là tướng lĩnh cũ của Hàn Phức, hơn nữa còn là phó tướng của Trương Cáp, sau khi gia nhập vào Viên Thiệu không được coi trọng. Ngay vào mấy ngày hôm trước, Trương Cáp đã tiến cử Cao Lãm cho Lưu Hiệp. Lưu Hiệp không nghĩ tới mình thu phục được Trương Cáp, lại còn tặng kèm thêm một Cao Lãm, tự nhiên là vui vẻ tiếp nhận. Hai vị này đều là Hà Bắc Tứ Đình Trụ! Hiện tại Trương Cáp và Cao Lãm một người là thống lĩnh cấm quân, một người là phó thống lĩnh, hai người đều đã trung thành với y. "Võ tướng thì không còn gì để đào nữa, ta cũng đào không nổi, văn thần thì... hình như ngoại trừ một Hứa Du ra cũng đào không nổi." Lưu Hiệp tương đối vừa ý Thẩm Phối, Điền Phong và Thư Thụ. Đặc biệt là Điền Phong, tên này trí tuệ cũng là đỉnh cao, có thể xưng là mưu sĩ số một dưới trướng Viên Thiệu, nhìn khắp cả Tam Quốc cũng xếp hạng được. Nhưng mà Điền Phong đối với Viên Thiệu trung thành và tận tâm, là đào không được. Thư Thụ thì khỏi phải nói, biết thân phận hoàng đế giả của y, làm sao có thể đào được. Còn về phần Thẩm Phối còn lại cũng vậy, hơn nữa hắn còn từng nói loại lời này "Chúa công của ta ở phía bắc, không thể để ta chết ở hướng nam", có thể thấy được, hắn càng không có khả năng đầu hàng. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lưu Hiệp có chút kỳ quái. "Cho nên, dưới trướng có nhiều văn thần võ tướng như vậy, Viên Thiệu tên này rốt cuộc là làm sao thua dưới tay Tào Tháo?" "Chẳng lẽ hắn thật sự là phế vật?" Bên Viên Thiệu, văn thần không thể nghi ngờ là đỉnh cấp, võ tướng tuy rằng không bằng bên Lưu Bị, nhưng cũng không kém cạnh gì so với Tào Tháo. Thế mà tên này lại thua! "Ừm, chính là phế vật." Lưu Hiệp hạ bút thành văn, đưa ra một đánh giá xác đáng cho Viên Bản Sơ. Sau khi nghĩ đến những nhân vật có thể nghĩ ra, Lưu Hiệp cuối cùng nhắm mục tiêu vào Hứa Du, tên này trong lịch sử đã từng phản bội Viên Thiệu, nói rõ cũng không phải là trung thành như vậy, nói không chừng có cơ hội đào được. Nhưng làm thế nào để đào người này qua đây... Lưu Hiệp lâm vào trầm tư. Mà lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo từ phía sau y truyền đến. "Thần Quách Gia, tham kiến bệ hạ." "Ừm?" Lưu Hiệp bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sau đó xoay người nhìn về phía sau. Chỉ thấy một vị văn sĩ trẻ tuổi dáng người gầy gò không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau y, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười nhàn nhạt, đang chắp tay hành lễ với y. Phong độ như vậy, xứng đáng với hai chữ "khiêm khiêm quân tử". Mà Lưu Hiệp hiện tại còn tâm tư đâu mà quan tâm đến việc hắn ta trông như thế nào? Lúc này trong đầu hắn đều là cái tên vừa rồi nghe được! Lưu Hiệp đè nén kinh hãi trong lòng, có chút không xác định hỏi: "Ngươi vừa rồi nói, ngươi tên là gì?" "Bẩm bệ hạ." Vị văn sĩ trẻ tuổi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Lưu Hiệp, ánh mắt sáng ngời. "Thần họ Quách, tên Gia, tự Phụng Hiếu." "..." Lưu Hiệp há hốc mồm, chỉ cảm thấy miệng hơi khô. Lúc này y chú ý tới cần câu trong tay bỗng nhiên động đậy. Đúng là có cá cắn câu. Thế nhưng, y rõ ràng không hề móc mồi.