Lưu Hiệp cảm thấy cái thân phận thiên tử giả mạo này của mình thật không dễ dàng gì.
Vừa tiễn Lưu Bị đi, lại có người đến?
Còn có để cho người ta ngủ một giấc ngon không!
Lại còn lần này đến cửa cũng không thèm gõ!
Lưu Hiệp lần nữa lật người xuống giường, tức giận nhìn về phía người đến, sau đó... sau đó y liền hết giận.
"Sứ quân, sao ngài lại đến đây?"
Nhìn thấy người đến, Lưu Hiệp nhất thời không còn chút buồn ngủ nào.
Bởi vì người đến vậy mà lại là Viên Thiệu!
Viên Thiệu không trả lời Lưu Hiệp, sải bước đi vào tẩm cung, nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới đưa mắt nhìn Lưu Hiệp.
"Vừa rồi Lưu Bị đến đây?"
Lưu Hiệp nghe vậy tim đập liền lỡ một nhịp, cảm giác giống như đang lén lút với tiểu tam, kết quả bị chính cung bắt gian tại trận.
Gần như không chút do dự, Lưu Hiệp liền đáp: "Bẩm báo sứ quân, vừa rồi ba huynh đệ Lưu Quan Trương quả thực có đến đây."
Ba người Lưu Bị vừa đi, Viên Thiệu liền đến, điều này nói lên điều gì?
Nói lên người ta đã phát hiện ra rồi!
Lúc này nếu như y lựa chọn che giấu, vậy chính là tự tìm đường chết.
"Hắn và ngươi nói gì?"
Viên Thiệu tiếp tục truy hỏi, nheo mắt đánh giá Lưu Hiệp, một cỗ áp lực vô hình từ trên người gã tản mát ra.
Lưu Hiệp cúi đầu, trong lòng bàn tay rịn ra mồ hôi lạnh.
Có nên nói thật ra hay không?
Rốt cuộc Viên Thiệu có nghe được cuộc trò chuyện giữa y và Lưu Bị hay không? Bây giờ là thật sự không biết, hay là đang thử y?
"Bẩm báo sứ quân."
Chỉ suy tư trong nháy mắt, Lưu Hiệp liền lần nữa lên tiếng, trên mặt tràn đầy thần sắc sợ hãi, có chút run rẩy nói: "Vừa rồi Lưu Bị đến tìm tiểu nhân, nói sứ quân khi quân phạm thượng, bất kính thiên tử, muốn cho tiểu nhân ban cho hắn một đạo chiếu lệnh, hắn ra ngoài sẽ chiêu tập chư hầu đến đối phó sứ quân, giải cứu tiểu nhân."
Nghe vậy, Viên Thiệu cười lạnh một tiếng, dường như không hề bất ngờ.
Hôm nay gã cố ý ở trên yến tiệc vô lễ với Lưu Hiệp, chính là diễn cho Lưu Bị xem, gã muốn xem thử Lưu Bị sẽ có phản ứng gì.
Mà kết quả cũng không nằm ngoài dự liệu của gã, quả nhiên đến tìm Lưu Hiệp rồi.
"Tìm thiên tử xin chiếu lệnh? Triệu tập chư hầu thảo phạt ta?"
"Hừ, nực cười."
Trong lòng Viên Thiệu tràn đầy khinh thường, gã biết Lưu Bị là người không cam lòng dưới trướng người khác, là kẻ có dã tâm bừng bừng, lần này đến đây không phải đơn thuần là đến mượn binh.
Lưu Bị chân chính muốn là một danh nghĩa!
Cái gọi là sư xuất tất có danh, có danh nghĩa mới có thể chiêu mộ hiền tài, mở rộng quân đội, khiến các thế lực đến đầu quân; ngược lại thì vĩnh viễn không thể nào chân chính lớn mạnh.
Đáng tiếc, ý nghĩ thì hay, nhưng không có tác dụng gì.
Ngay cả thiên tử này đều là giả, là một quân cờ của gã.
Lưu Bị nho nhỏ thì tính là cái gì?
Lưu Hiệp không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Viên Thiệu, vừa rồi những lời y đáp kia kỳ thực đã lược bớt một phần, cũng chính là phần y kể khổ với Lưu Bị.
Kể khổ là một chút tâm tư của cá nhân y, nói ra đối với y có hại không lợi, cho nên y thử che giấu.
Nếu như Viên Thiệu không phát hiện ra vậy thì vạn sự đại cát, nếu như phát hiện ra, y nói ra cũng có thể xoay chuyển qua được, không có gì ảnh hưởng.
"Ngươi trả lời Lưu Bị thế nào?"
Cũng may Viên Thiệu không có hỏi chi tiết, mà là hỏi những vấn đề khác.
"Đương nhiên là cự tuyệt hắn!"
Lưu Hiệp lẽ dĩ nhiên nói: "Sứ quân đối với ta ân trọng như núi, cho ta ăn ngon mặc đẹp, còn cho ta ở căn nhà lớn như vậy, ta sao có thể phản bội sứ quân?"
"Ta nói với hắn ta ở chỗ này rất tốt, để hắn không cần phải lo lắng, liền đuổi hắn đi."
Mặc dù là nói dối, nhưng biểu hiện của Lưu Hiệp lại không nhìn ra nửa điểm chột dạ.
Ngược lại cho người ta một loại cảm giác thản nhiên có khí thế.
Viên Thiệu nghe vậy không nhịn được cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lưu Hiệp, nói: "Tốt, lần này ngươi làm rất tốt."
"Ngày mai ta sẽ cho người đưa hai mỹ nhân đến đây, coi như là ban thưởng cho ngươi, về sau tiếp tục biểu hiện cho tốt, không thể thiếu chỗ tốt của ngươi."
Nghe nói có mỹ nữ, Lưu Hiệp nhất thời nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, sau đó khom người, xoa xoa tay nịnh nọt cười nói: "Vậy thì... Sứ quân, ta có thể muốn ba người không?"
Viên Thiệu sững ra, sau đó cất tiếng cười to.
Lưu Hiệp vội vàng nói: "Nói đùa thôi, nói đùa thôi, sứ quân đừng trách, hai người là đủ rồi."
"Không! Cho ngươi ba người!"
Viên Thiệu ngừng cười, trực tiếp đáp ứng yêu cầu của Lưu Hiệp.
Loại tiểu nhân tham lam nho nhỏ này trong mắt gã chính là quân cờ hoàn hảo nhất, đừng nói ba mỹ nhân, cho dù là ba trăm người thì có ngại gì?
"Đa tạ sứ quân! Đa tạ sứ quân!"
Lưu Hiệp mừng rỡ, liên tục cảm ơn.
Viên Thiệu thản nhiên cười, sau đó xoay người rời khỏi tẩm cung.
Trong phòng, Lưu Hiệp thu lại vẻ mặt nịnh nọt, ngược lại trở nên ngưng trọng, đôi lông mày kiếm nhíu chặt.
"Viên Thiệu đây là muốn chuẩn bị đối phó Lưu Bị?"
Trong lòng Lưu Hiệp vô cùng lo lắng.
Y bất đắc dĩ phải nói thực tình cho Viên Thiệu, điều này tương đương với việc phản bội Lưu Bị, mặc dù y cũng là bất đắc dĩ, là vì bảo toàn tính mạng.
"Không được, Lưu Bị từng thể hiện thiện ý với ta. Cho dù hắn là kẻ tiểu nhân đạo đức giả mà những người dân mạng hay nói, nhưng suốt đời diễn vai chính nhân quân tử. Sau này nếu như ta không thể dựa vào bản thân để thoát khỏi sự khống chế của Viên Thiệu, rơi vào tay Lưu Bị cũng tốt hơn rất nhiều so với bị những người khác khống chế."
Suy đi nghĩ lại, Lưu Hiệp cảm thấy mình phải làm chút gì đó, vì vậy mặc quần áo tử tế, lén lút từ trong tẩm cung lẻn ra ngoài.
Hoàng cung ban đêm rất vắng vẻ, xung quanh tối om.
Bất quá Lưu Hiệp ở chỗ này cũng được vài tháng, đã sớm quen thuộc địa hình, mượn ánh trăng đi loanh quanh, rất nhanh liền đến một cửa ra vào của hoàng cung.
Chỗ này ngày thường do Trương Cáp phụ trách dẫn binh canh giữ.
"Bệ hạ?"
Trương Cáp nhìn thấy Lưu Hiệp đến, hơi kinh ngạc.
Muộn như vậy rồi, bệ hạ đến đây làm gì?
Lưu Hiệp kéo Trương Cáp đến một góc khuất, hạ giọng nói với hắn: "Trẫm có một việc muốn ngươi đi làm, nhanh lên, nhất định phải nhanh!"
Nghe ra trong giọng nói của Lưu Hiệp có lo lắng và nghiêm túc, trong lòng Trương Cáp chấn động, chắp tay nói: "Xin bệ hạ phân phó!"
"Mang cái này, đưa đến chỗ ở của Lưu Bị."
Lưu Hiệp nhét một tờ giấy đã được gấp lại cho Trương Cáp.
"Mạt tướng tuân mệnh!"
Trương Cáp cũng không hỏi vì sao, tiếp nhận tờ giấy sau đó liền vội vàng rời đi.
Lưu Hiệp nhìn theo bóng hình Trương Cáp khuất dần trong màn đêm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại y chỉ có thể để Trương Cáp đi nhắc nhở Lưu Bị một tiếng, kết chút thiện duyên, còn Lưu Bị quyết định thế nào thì y không quản được nữa.
"Thiên tử khó làm, cái vị thiên tử rởm này của ta càng khó làm hơn."
Lưu Hiệp lắc đầu, xoay người trở về tẩm cung. ...
Ba người Lưu Bị rời khỏi hoàng cung, một đường đi bộ về nơi ở, đồng thời cũng thương nghị kế sách tiếp theo.
"Hiện tại bệ hạ bị người ta khống chế, không dám hạ chiếu lệnh cho ta."
"Mà Viên Thiệu cũng không muốn xuất binh."
"Chẳng lẽ chỉ có thể chạy đến U Châu tìm Công Tôn huynh sao?"
Lưu Bị thở dài, cảm thấy tình cảnh trước mắt vô cùng khó khăn.
Đây chính là cái giá phải trả khi không có chỗ dựa, không có vốn liếng.
Quan Vũ và Trương Phi nhìn thấy đại ca ưu tư, tuy cũng muốn san sẻ cho hắn, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể im lặng theo sau.
Không lâu sau, ba người đi đến gần chỗ ở.
Rồi bọn họ nhìn thấy một bóng người lén lút trước cửa phủ đệ, không biết đang làm gì.