Chương 7. Nỗi lo lắng của Thư Thụ

Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Ái Cật Ma Lạt Trư Đề 20-12-2024 19:47:33

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lưu Hiệp đứng dậy nhìn về phía cửa. Chỉ thấy Viên Thiệu cùng Thư Thụ chẳng biết đã đến từ lúc nào, trực tiếp đẩy cửa đi vào. "Trẫm..." Lưu Hiệp theo bản năng muốn nhập vai vào thân phận Thiên tử, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, liền ý thức được chỗ không thích hợp. Viên Thiệu là đến cùng Thư Thụ, hơn nữa trước khi vào phòng cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào, điều này cũng không phù hợp với lễ nghi thần tử đối với Thiên tử. Nói cách khác... Viên Thiệu đã biết y là giả! Ý thức được điểm này, Lưu Hiệp không do dự nữa, vội vàng xoay người từ trên giường xuống, cung kính hướng Viên Thiệu hành lễ nói: "Thảo dân bái kiến Ký Châu mục." Nhìn Lưu Hiệp thái độ cung kính, Viên Thiệu nhướn mày. Ngay cả Thư Thụ cũng ngẩn người. Tiểu tử này... phản ứng sao nhanh vậy? Trước đó ở bên ngoài Viên phủ vẫn là một bộ dáng hoàng đế, một câu trẫm hai câu trẫm, kết quả bây giờ trực tiếp tự xưng thảo dân. Mà Viên Thiệu không nói, chỉ cẩn thận đánh giá Lưu Hiệp. Lúc này Lưu Hiệp đã được lau rửa sạch sẽ, thay một bộ cẩm bào màu đen tuyền, thay đổi bộ dạng ăn mày trước kia, giống như thay đổi thành một người khác, nhìn tuấn tú thanh tao, không gì sánh bằng. "Quả nhiên giống hệt." Sau khi Viên Thiệu quan sát một phen, trong lòng cũng không thể không thừa nhận, tên giả mạo trước mắt này và Thiên tử chân chính quả thực giống hệt nhau; ngoại trừ dung nhan nhìn qua còn có chút tái nhợt gầy gò ra, còn lại bất kể là mi mục tướng mạo hay là dáng người, đều hoàn toàn giống nhau. Cùng Thiên tử trong trí nhớ của gã giống hệt nhau. Chỉ kém một bộ long bào và mũ miện. Nhìn một lát, Viên Thiệu thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Ngươi có thể nhận rõ thân phận của mình, đây là chuyện tốt." "Nhưng giả mạo Thiên tử chỉ có thể có ba người chúng ta biết rõ, về sau trước mặt người ngoài ngươi chính là Thiên tử, tuyệt đối không thể để lộ, ngươi nhớ kỹ chưa?" Giọng nói của Viên Thiệu tuy bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy vẻ uy nghiêm không cho phép nghi ngờ. "Nhớ kỹ!" Lưu Hiệp đứng thẳng người, dõng dạc mà nói: "Về sau thảo dân tất cả đều nghe theo sứ quân! Sứ quân bảo ta đi hướng đông ta tuyệt đối không đi hướng tây! Sứ quân bảo ta làm cái gì ta liền làm cái đó!" "Thảo dân lênh đênh nửa đời, chưa gặp được minh chủ." "Có thể vì sứ quân làm việc, là phúc khí của thảo dân!" Lưu Hiệp vừa lên liền nịnh hót . Cái gọi là ngàn lần đâm không bằng một lần nịnh, đối mặt với Viên lão bản có thực lực nhất thiên hạ này, Lưu Hiệp không dám có chút giữ kẽ nào. Y chỉ là một xuyên việt giả cầu mong ngày nào cũng được bình an mà thôi, không có bàn tay vàng, cũng không có hệ thống treo máy, toàn dựa vào một khuôn mặt để kiếm cơm, nếu trêu chọc Viên lão bản này không vui, nói không chừng lúc nào liền mất cái mạng nhỏ. Tiền đề của muốn tôn nghiêm muốn sĩ diện, là phải sống sót trước đã. Đại trượng phu, co được duỗi được! Mà Viên Thiệu vốn là muốn tiếp tục khiển trách Lưu Hiệp một phen, nhưng Lưu Hiệp lại nghe lời như vậy, ngược lại tiết kiệm cho gã một phen công phu. Viên Thiệu hài lòng gật gật đầu, nói: "Ngươi hiểu rõ là tốt rồi, làm việc cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi." Mà vừa nghe lời này, con mắt Lưu Hiệp lập tức sáng lên, có chút ngượng ngùng hỏi: "Vậy... dám hỏi sứ quân, chuyện làm xong, ta có thể có được bao nhiêu tiền?" "Tiền? Tiền tính là cái gì." Viên Thiệu không nhịn được cười,"Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ bảo đảm ngươi cả đời vinh hoa phú quý, nhà cửa, ruộng đất, mỹ nữ, kim ngân châu báu, muốn gì được nấy!" Lưu Hiệp nghe vậy mừng rỡ, kích động vô cùng nói: "Đa tạ sứ quân! Thảo dân nhất định sẽ vì sứ quân tan xương nát thịt!" Nhìn bộ dạng kích động của Lưu Hiệp, trong mắt Viên Thiệu xẹt qua một tia khinh miệt, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, vỗ vỗ vai của y. "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày nay ngươi cáo ốm không cần lộ diện, ta sẽ an bài người cho ngươi học lễ nghi của Thiên tử, ngươi phải học hết." "Công Dữ, chúng ta đi." Viên Thiệu nói xong, liền đứng dậy dẫn Thư Thụ cùng nhau rời đi. Mà Lưu Hiệp một đường tiễn hai người rời khỏi sân viện, cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất ở ngã rẽ, lúc này mới quay về phòng. Sau khi đóng cửa phòng lại, Lưu Hiệp mệt mỏi nằm vật xuống giường, nhịn không được dài thở phào nhẹ nhõm một hơi. "Cái này coi như là ứng phó qua được rồi sao..." Vừa rồi đối mặt với Viên Thiệu, y thật sự là áp lực đầy đầu, không chỉ là sợ mất mạng nhỏ, cũng là sợ dẫn tới Viên lão bản này hoài nghi. Cho nên y mới biểu hiện ra bộ dạng chó săn đó, thậm chí cuối cùng cố ý đòi hỏi bạc, đều là vì bỏ đi sự kiêng kỵ và đề phòng của Viên Thiệu đối với y. Bởi vì thân phận của y chỉ là một lưu dân, thân là một lưu dân, nếu như ngay cả báo đáp cũng không cần, vậy y cần cái gì? Vạn nhất bị Viên lão bản cho rằng là người có tâm cơ, tâm tư nặng nề, về sau cuộc sống của y liền không dễ chịu. Cho nên, y về sau phải đóng thực ra là hai vai diễn. Trước mặt người ngoài y phải giả làm Thiên tử Đại Hán, mà trước mặt Viên lão bản, y phải tiếp tục đóng vai lưu dân hám lợi thiển cận kia. "Muốn sống sót ở loạn thế này, thật sự là không dễ dàng a." Lưu Hiệp lầm bầm lự nói, vùi đầu vào trong chăn mền mềm mại. Không có áp lực sinh tử tồn vong, dây cung căng thẳng của y cuối cùng cũng nới lỏng ra, những ngày qua mệt mỏi như thủy triều kéo đến, rất nhanh liền ngủ say. ... Bên kia. Sau khi Viên Thiệu và Thư Thụ rời khỏi sân viện, liền một đường đi đến đại đường nghị sự. "Công Dữ, sao ngươi trông có vẻ tâm sự nặng nề? Làm sao vậy?" Viên Thiệu bỗng nhiên lên tiếng hỏi, nhìn về phía Thư Thụ. Từ khi rời khỏi sân viện, Thư Thụ liền một mực nhíu mày, vừa nhìn liền biết trong lòng có tâm sự. Thư Thụ do dự một chút, lúc này mới nói: "Chủ công, thần đang suy nghĩ về việc Thiên tử giả này, thần cảm thấy... Cần phải tăng cường kiểm soát đối với hắn." "Ồ? Cớ gì lại nói như vậy?" Viên Thiệu hơi nghi hoặc, không hiểu lắm tại sao Thư Thụ lại bỗng nhiên nói như vậy. Thư Thụ trả lời: "Người này trước đó mô phỏng hành vi cử chỉ của Thiên tử, mô phỏng được rất giống, nhưng gặp chủ công ngài thì, lại lập tức làm ra thái độ nịnh hót , trước sau chuyển biến quá lớn, khiến người ta kinh dị." Nếu như nói, Lưu Hiệp ban đầu mô phỏng Thiên tử có chín phần giống, chỉ là khiến Thư Thụ cảm thấy kinh ngạc; như vậy từ khi y tiến vào thành Nghiệp, đến chuyển biến vừa rồi khi đối mặt với Viên Thiệu, lại khiến Thư Thụ có cảm giác sợ hãi. Nhưng Viên Thiệu nghe xong Thư Thụ lời này, lại cười. "Là Công Dữ ngươi suy nghĩ nhiều rồi, người này bất quá chỉ là một tiện dân mà thôi. Kẻ tiểu nhân lúc đầu kiêu ngạo sau đó cung kính, không có gì phải lo lắng." Viên Thiệu cũng không để lời của Thư Thụ trong lòng. Một kẻ ngay cả đòi báo đáp cũng chỉ dám đòi tiền, không có chí lớn, ánh mắt thiển cận, loại người này có gì phải lo lắng? Quan trọng nhất là Lưu Hiệp ngay trong lòng bàn tay của gã, chỉ cần gã muốn, tùy thời có thể giết hắn, không khó hơn bao nhiêu so với bóp chết một con kiến. "Thế nhưng chủ công..." Thư Thụ vẫn muốn khuyên nhủ, nhưng Viên Thiệu đã không còn tâm tư lắng nghe nữa, khoát tay áo nói: "Trước tiên đến đại đường nghị sự đã, chuyện này để sau hẵng nói." Hai người đã đến bên ngoài đại đường nghị sự. Thư Thụ chỉ đành ngậm miệng, không nói thêm nữa. Hắn lo lắng mình nói nhiều một chút Thiên tử giả này có chỗ nào không đúng, sẽ khiến kế hoạch hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu của Viên Thiệu xuất hiện chuyển biến.