Chương 9: Thế giới của người tí hon

Trong Rương Đại Minh

Tam Thập Nhị Biến 08-03-2024 13:13:41

Cần phải xem kỹ hộp tạo cảnh của mình lại một lần nữa, có lẽ, nó không chỉ dùng để nuôi 42 người tí hon này, mà là... Nối liền đến một thế giới của người tí hon khác? Không, dùng "nối liền" chỉ sợ không thích hợp, dùng "nhìn xuống" càng chuẩn xác hơn. Vốn tưởng rằng mình đang nuôi một cái hộp người tí hon, như vậy nuôi tuỳ tiện thôi, coi như nuôi một cái hộp hamster, cũng không nghĩ tới đi sâu nghiên cứu những người tí hon này là tình huống gì, nhưng nếu như mình đang "nhìn xuống" một thế giới khác của người tí hon, vậy sự tình đáng để nghiên cứu đã có thể nhiều hơn. Lý Đạo Huyền chuyển ánh mắt trở lại trên người các thôn dân tí hon. Lúc này quan sai tí hon đã chạy rồi, các thôn dân tí hon đang tập trung lại quay về bầu trời mà hoan hô lễ bái. Thiếu nữ tí hon xem như người "duy nhất có thể đối thoại với thiên thần đại nhân", được các thôn dân tí hon bao vây ở giữa, mồm năm miệng mười nói với nàng cái gì. Thiếu nữ tí hon liền ngẩng đầu, quay về bầu trời hô lớn: "Thiên thần đại nhân, các hương thân cảm ơn sự hỗ trợ của ngài, mọi người còn muốn hỏi ngài, số gạo thần này là ban cho mình ta, hay là cho phép các hương thân cũng được hưởng dụng?" Ánh mắt Lý Đạo Huyền liền tập trung trên người thiếu nữ tí hon. Thiếu nữ tí hon này có thể giao lưu với mình, nàng có thể nghe được những gì mình nói, vậy có thể thông qua nàng tìm hiểu việc của thế giới người tí hon, xem ra, lúc này phải nói mấy câu với thiếu nữ tí hon này rồi. Lý Đạo Huyền cất lời: "Đem gạo chia cho mọi người đi, mặt khác, ta có một số vấn đề muốn hỏi các ngươi." Thiếu nữ tí hon mừng rỡ: "Các hương thân, thiên thần đại nhân nói số gạo này là ban cho tất cả chúng ta, mọi người có thể được chia." Các thôn dân tí hon liền hoan hô. "Thiên thần đại nhân phù hộ." "Thiên thần vạn tuế." "Ặc, Nhất Diệp, thiên thần đại nhân là thần của phật gia hay là đạo gia? Chúng ta nên nói A Mễ Thâu Phật, hay là Vô Lượng Sấu Phúc?" Thiếu nữ tí hon cũng ngẩn ra, mặc dù nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của thần linh đại nhân hiện ra trong tầng mây, nhưng lại không thấy rõ y mặc là đạo bào hay là tăng bào, thật sự không rõ khi cầu khẩn nên nói "A Mễ Thâu Phật", hay là nên nói "Vô Lượng Sấu Phúc", việc này có vẻ rất xấu hổ. Nếu như nói sai từ cầu khẩn, chọc giận thiên thần đại nhân, vậy chữ chết cũng không biết viết như thế nào. Tuy nhiên... Hình như mọi người cũng đều mù chữ, vốn không biết viết chữ chết. Các thôn dân tí hon đơ cả người ra, không cầu khẩn tiếp được nữa. Lý Đạo Huyền dở khóc dở cười mà lắc đầu, những người tí hon này vẫn rất thú vị, không ngờ họ còn có thể nghiên cứu mình là thần của phật giáo hay là đạo giáo, xem ra văn hóa của thế giới người tí hon này cùng với văn hóa của chúng ta là nhất mạch tướng thừa. Y đem theo ý cười nói: "Đừng để ý đạo gia phật gia, bên ta đều không phải." Thiếu nữ tí hon thất thần, điều này tiến vào điểm mù tri thức của nàng rồi, còn có loại thiên thần đại nhân này sao? Lý Đạo Huyền: "Đừng lưu ý loại việc nhỏ nhặt này, bảo mọi người yên lặng, ta hỏi đây." Thiếu nữ tí hon vội vàng lớn tiếng nói: "Mọi người yên lặng, thiên thần đại nhân còn có mấy vấn đề, muốn hỏi chúng ta." Nàng vừa lên tiếng, trong nháy mắt mọi người an tĩnh lại. Lý Đạo Huyền: "Các ngươi đang ở là tinh cầu nào? Hoặc là đại lục? Hoặc là thứ nguyên?" Thiếu nữ tí hon nghe không hiểu, nàng liền thuật lại nguyên dạng những lời này cho các thôn dân tí hon nghe một lần. Nhưng mà, các người tí hon ở đây không một ai nghe hiểu được, ngay cả người có tri thức nhất, gặp qua việc đời nhiều nhất là thôn trưởng tí hon cũng đực mặt ra, tinh cầu là cái gì? Đại lục lại là cái gì? Thứ nguyên là cái gì? Từ vẻ mặt của họ là có thể nhìn ra, bọn họ không hề có khái niệm với những từ này. Lý Đạo Huyền đã hiểu, mặc dù văn hóa nhất mạch tướng thừa, nhưng trình độ tri thức của họ vẫn còn dừng lại tiêu chuẩn của mấy trăm năm trước, y lại hỏi: "Các ngươi đang ở là quốc gia nào? Hiện tại là niên hiệu gì?" Khái niệm quốc gia, các người tí hon cũng hiểu một chút, họ biết mình đang ở trong một quốc gia, quốc gia này còn có triều đình và quân đội. Nhưng quốc gia này tên gọi là gì, là niên đại gì, họ lại hoàn toàn không biết, đều đồng loạt lắc đầu. Lý Đạo Huyền nhíu mày: đám người này ngay cả mình là người của quốc gia nào, niên hiệu gì cũng không biết, mù chữ kiều này coi như vượt tiêu chuẩn rồi. Tuy nhiên, cẩn thận nghĩ lại thì cũng hiểu! Nông dân cổ đại ngay cả chữ Đại cũng không biết, chân không ra khỏi thôn, phạm vi đi xa nhà nhất có lẽ cũng chỉ đến một huyện thành, nếu như nơi sinh ra có vẻ hoang vắng, bình thường không có thương lữ đi ngang qua, các thôn dân sẽ giống như những người trước mắt, cái gì cũng không biết, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài. Sơn trung bất tri tuế nguyệt trường, nại hà nhân gian bách niên thương. Nghĩa là, Trong núi không biết thời gian trôi qua, không biết nhân gian trăm năm đã già. Lý Đạo Huyền thở dài thườn thượt: "Mà thôi! Chắc cũng không hỏi được cái gì từ chỗ các ngươi." Các thôn dân tí hon hai mặt nhìn nhau. Cao Nhất Diệp hạ giọng, nói với các thôn dân bên cạnh: "Hình như thiên thần đại nhân rất thất vọng." Thôn trưởng: "Ôi? Chúng ta không thể trả lời câu hỏi của lão nhân gia, đương nhiên ngài thất vọng rồi." Cao Nhất Diệp: "Vậy phải làm sao đây?" Thôn trưởng rất nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Ngươi nói cho thiên thần đại nhân, xin cho chúng ta một chút thời gian, để chúng ta nghĩ biện pháp, tìm một người có học vấn đến đây." Cao Nhất Diệp: "Người có học vấn? Trong làng làm gì có người nào có học vấn nào." Thôn trưởng nói: "Trong thôn Cao gia không có, nhưng trong huyện thành có mà, ta nghĩ... Ta đã thấy qua... Người có học vấn nhất... Đương nhiên là tri huyện đại nhân rồi." Cao Nhất Diệp xấu hổ lắc đầu: "Tri huyện lão gia đâu phải người chúng ta có thể mời được?" Thôn trưởng nói: "Vậy chúng ta mời Tam Thập Nhị đi, sư gia của tri huyện lão gia." Cao Nhất Diệp lắc đầu: "Sư gia chúng ta cũng không mời được." Thôn trưởng cười khà khà: "Mặc dù sư gia cũng là đại nhân vật, nhưng hắn không phải mỗi ngày đều có quan sai vây quanh như tri huyện lão gia, mời cũng dễ dàng hơn nhiều." Cao Nhất Diệp hoang mang đầu đầy dấu chấm hỏi. Thôn trưởng quay đầu nhìn sang một thanh niên bên cạnh: "Sơ Ngũ!" Cao Sơ Ngũ tiến lên một bước, cười ngây ngô. Thôn trưởng phân phó: "Sáng sớm ngày mai, ngươi dẫn theo mấy thanh niên trong thôn, gạo khổng lồ ấy ăn nhiều một chút, ăn no cho có sức lực, sau đó đi huyện thành một chuyến, mời sư gia tới thôn Cao gia. Nếu như hắn chịu tới thì mời đàng hoàng, nếu không chịu tới, cầm gậy đánh hắn bất tỉnh rồi cõng qua đây. Nhớ kỹ, mệnh của chúng ta là thiên thần đại nhân cho, thiên thần đại nhân muốn cái gì, chúng ta phải cung phụng đến tận tay lão nhân gia hắn, không thể khiến lão nhân gia hắn thất vọng về chúng ta được." Cao Sơ Ngũ cười ngoác miệng: "Được được, thiên thần đại nhân đã thưởng cho ta trứng gà khổng lồ, còn thưởng ta gạo khổng lồ, ta phải nghe lời của lão nhân gia hắn, nhưng ta chưa từng đi qua huyện thành, phải đi thế nào?" Thôn trưởng: "Ta sẽ dạy ngươi đi như thế nào..." Lúc này Lý Đạo Huyền vẫn còn đang ở bên ngoài hộp nhìn vào, thấy mấy người tí hon này đang nghị luận làm sao "mời" một vị sư gia có học vấn về giải đáp vấn đề cho y, nghe qua cũng cảm thấy rất thú vị. Thế giới người tí hon này xem ra không nhỏ, có thôn trang, có huyện thành, có quan sai, có tri huyện, có sư gia, vậy nhất định còn có một quốc gia khổng lồ. Hy vọng họ mau chóng "mời" vị sư gia trong huyện thành về đây.