Lý Đạo Huyền đột nhiên phát hiện, trong hộp lại xuất hiện thêm năm người tí hon, không sai, là xuất hiện thêm.
Sáng sớm hôm nay, sau khi mua lương thực cho các người tí hon, y còn đặc biệt đếm số lượng người tí hon, tổng cộng 42 người, không dư người nào, không thiếu người nào.
Nhưng hiện tại, trong hộp đã có 47 người tí hon rồi.
Năm người tí hon nhiều hơn này hình như "chui vào" từ bên mép hộp tạo cảnh.
Trang phục họ mặc trên người là thống nhất, y phục màu đỏ thẫm, hông treo phác đao, tay cầm xích sắt, sau lưng có một vòng tròn trắng, phía trên viết một chữ "nha", thoạt nhìn giống như quan sai thời cổ đại.
Bởi vì khi họ "tiến vào" hộp tạo cảnh, lực chú ý của Lý Đạo Huyền đang trên người các thôn dân, cho nên y không thấy được thời khắc năm người tí hon kia "tiến vào", chờ khi y chú ý tới thì năm người tí hon này đã chạy tới cửa thôn rồi.
Lý Đạo Huyền rất hiếu kỳ: Năm quan sai này đi vào hộp tạo cảnh của ta thế nào nhỉ? thật khó hiểu!
Điều này giống như một người nuôi hamster, rõ ràng mình chỉ nuôi 42 con, đột nhiên phát hiện trong hộp có thêm 5 con, hơn nữa lại khác với hamster của mình, bảo sao không thắc mắc?
Y đi vòng quanh hộp tạo cảnh, nhìn trái nhìn phải, nhìn tới nhìn lui, bốn mặt hộp đều là thủy tinh kín mít, chỉ duy nhất một nơi có khả năng ra vào đó là phía trên nắp hộp, nhưng Lý Đạo Huyền vừa mới bỏ gạo vào rõ ràng đã đậy lại rồi.
Lỗ thông hơi?
Không, lỗ thông hơi rất nhỏ, hơn nữa rất cao, các người tí hon không thể ra vào từ lỗ thông hơi được.
Quá vô lý!
Y đang nghiên cứu tới nghiên cứu lui thì lại thấy năm quan sai tí hon mới tới kia hình như đang tranh cãi với các thôn dân tí hon, vội vàng ghé sát tai vào, tập trung lắng nghe.
Một quan sai tí hon đang lớn tiếng mắng chửi: "Đám tiện dân các ngươi, nợ thuế mãi không nộp, là muốn tạo phản hay sao?"
Một quan sai khác thì cầm xích sắt vung tới: "Nếu không nộp thuế, lão tử sẽ bắt hết các ngươi vào nhà lao."
Thôn trưởng tí hon tiến lên nghênh đón, cười xoà: "Quan gia, quan gia, không phải chúng tôi không nộp thuế, thật sự là không có tiền lại không có lương, mọi người sắp chết đói đến nơi rồi, ngài xem thời tiết hôm nay, đã mấy tháng không có một giọt mưa, hoa màu trong ruộng đã chết sạch..."
Quan sai tí hon cười nhạt: "Hạn hán không phải là cái cớ, thuế của triều đình, mặc kệ tình huống nào cũng phải nộp đủ lên trên, bằng không chính là tạo phản."
Thôn trưởng tí hon vẻ mặt cầu xin: "Quan gia, ngài xem những người trong thôn chúng tôi đi, người nào người nấy gầy trơ cả xương, gió thổi qua là ngã rồi, nào giống người còn có tiền chứ? Mọi người đói sắp chết rồi, thực sự không có cách nào mà nộp thuế."
Quan sai tí hon: "Bọn thấp hèn, hiện tại lão tử muốn vào làng tìm, nếu như bị ta phát hiện ngươi giấu lương không nộp, ngươi chờ ngồi nhà lao cả đời đi."
Hắn liền đẩy thôn trưởng ra, nghênh ngang đi vào trong làng.
Lý Đạo Huyền nhìn một màn này cũng thấy vui vẻ, đám quan sai cùng với các thôn dân tí hon lại bắt đầu diễn kịch rồi?
Ngay từ đầu khi mình thấy hộp tạo cảnh, trong hộp cũng đang diễn kịch rồi, một đám sơn tặc tí hon giết người đốt nhà trong làng, lúc đó mình còn tưởng rằng các người tí hon là chạy bằng điện, đang diễn vở kịch đã được cài đặt sẵn nội dung, mới duỗi tay can thiệp, giết chết đám sơn tặc tí hon.
Còn tưởng là từ nay về sau sẽ không diễn nữa, không ngờ, vào lúc này lại diễn tiếp vở kịch quan sai ức hiếp lương dân rồi?
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Ngươi thử nghĩ xem, ngươi chăm một hộp hamster, cứ mỗi đoạn thời gian lại sẽ chơi trò sắm vai nhân vật, rồi diễn một đoạn kịch?
Trong lòng y xuất hiện cảm giác huyền diệu khó giải thích, cổ quái vô cùng.
Cái hộp này không đơn giản như ta nghĩ, chỉ sợ cũng không đơn thuần là chỉ nuôi một hộp người tí hon.
Năm quan sai tí hon bắt đầu lục tung khắp làng, tùy ý xông vào nhà dân, tạo nên tiếng huyên náo khắp nơi.
Thôn trưởng tí hon vẻ mặt khẩn trương, nhà người bình thường cũng không sợ lục lọi gì.
Dù sao thì mọi người không có gì lương thực là thật, nhưng mà, trong nhà Cao Nhất Diệp lại chất đống cả nửa gian nhà hạt gạo khổng lồ, nếu như bị quan sai tìm được, vậy thì...
Hắn càng khẩn trương, trái lại càng dễ bại lộ mục tiêu.
Quan sai tí hon lập tức phát hiện, ánh mắt người trong thôn đều như lơ đãng mà liếc tới một căn nhà rách, tựa như trong căn nhà đó đang cất giấu đồ vật gì không muốn để người khác thấy.
Toàn bộ thanh niên trong làng đều canh giữ ở trước căn nhà rách đó, hai người trong đó còn lấy lưng tựa sát cửa nhà, hình như sợ sau khi mở cửa, sẽ có vật gì từ bên trong nhảy ra vậy.
Lực chú ý của quan sai tí hon lập tức khoá chặt căn nhà đó.
"Tránh ra tránh ra!" Một quan sai tí hon đã đi về hướng nhà Cao Nhất Diệp.
Các thôn dân tí hon lập tức khẩn trương quá đỗi, mọi người đều biến sắc mặt. Thôn trưởng không kiềm chế được mà đứng chắn ở trước mặt quan sai.
Quan sai tí hon đẩy mạnh hắn ra, thôn trưởng tí hon thất tha thất thểu ngã ra bên cạnh.
Các quan sai tí hon đã bước tới trước căn nhà: "Cút ngay!"
Mấy thanh niên xiết chặt nắm đấm, nhưng không ai dám ra tay, cũng không ai nguyện ý tránh ra.
Quan sai đạp qua một cái, Cao Nhất Diệp và Cao Sơ Ngũ đang tựa lưng chắn lấy cửa, một cước đột nhiên của quan sai đá văng hai người ra một bên, cửa mất tám ván gỗ đỡ lấy, gạo bên trong lập tức phá cửa đổ ra ngoài.
Rào rào rào, gạo chảy ra, quan sai tí hon đứng đằng trước bị dọa giật mình, may mà hắn đã tập võ nghệ được mấy ngày, thân thủ coi như nhanh nhẹn, trước tiên nhảy về phía sau, với lại gạo đã được Cao Sơ Ngũ và mọi người đẩy vào trong nhà và đã xếp ngay ngắn, uy lực chảy xuống cũng yếu đi, cũng không đè chết quan sai trong đống gạo, hắn chỉ bị chôn ngập tới eo, mấy tên quan sai phía sau cũng khiếp vía, tất cả nhảy về phía sau tránh.
Quan sai bị chôn trong đống gạo cố vung tay vung chân, muốn thoát khỏi, nhưng khi hắn thấy mình bị chôn trong đống gạo to như cối xay thì lại càng hãi hùng hơn, bốn tên quan sai khác cũng mồm chữ O mắt chữ A, sửng sốt nửa ngày chưa khép được miệng.
Các thôn dân cũng không biết nói gì, tất cả đều giữ trầm mặc.
Tình cảnh cứ như vậy rơi vào an tĩnh quỷ dị, vài giây sau mới nghe tên quan sai bị chôn trong đống gạo hét lớn: "Nhìn cái gì? Mau đưa lão tử ra."
Bốn tên quan sai khác vội vàng tiến lên và đẩy hạt gạo ra, lôi quan sai đó lên.
Một quan sai giọng lắp bắp hỏi: "Trong thôn Cao gia không ngờ cất giấu đồ như vậy? Gạo... này... rốt cuộc là sao? Vì sao to thế này?"
Thôn trưởng cũng bất cứ giá nào rồi: "Đây là gạo thần thiên thần đại nhân ban thưởng cho chúng ta, dùng để cứu mệnh, nếu các ngươi dám động đến, thiên thần đại nhân sẽ lấy mạng của các ngươi."
Năm tên quan sai hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết có nên tin hay không.
Tràng diện lại rơi vào bế tắc, mấy chục giây không ai nói câu gì.
Lý Đạo Huyền im lặng nhìn đến lúc này, cũng không biết mình có nên ra tay can thiệp hay không, tình cảnh này có chút quỷ dị, nếu như ta muốn bảo vệ 42 người tí hon của mình, hiện tại phải đập chết năm tên quan sai này mới đúng? Giống như lần trước đập chết sơn tặc tí hon vậy.
Nhưng mà, ta làm vậy có ổn không?
Năm quan sai tí hon này từ đâu tới đây? Chui vào hộp thế nào? Sau đó sẽ còn có người tí hon khác tiến vào hộp nữa không?
Còn có rất nhiều chuyện chưa được làm rõ!
Lúc này xuất thủ lung tung, chưa hẳn là biện pháp tối ưu.