Chương 10: Khi đói bụng chỉ có một nồi lo

Trong Rương Đại Minh

Tam Thập Nhị Biến 08-03-2024 13:13:45

An bài xong rồi, thôn trưởng mới vung tay lên: "Chia gạo, mọi người ăn một bữa no đi." 42 thôn dân tí hon liền xếp thành hàng trước nhà Cao Nhất Diệp để chia gạo. Gạo trắng to như cái cối xay, mỗi người nhận 50 hạt, đủ cho người một nhà ăn no mấy ngày rồi. Họ muốn đem số gạo này về nhà cũng không dễ dàng, phải đặt nó trên mặt đất sau đó lấy tay mà đẩy, như vậy sẽ tiết kiệm sức lực, lăn đủ 50 lần mới đưa hết 50 hạt gạo về nhà. Sau khi 41 người khác nhận đủ rồi, trong nhà Cao Nhất Diệp vẫn còn dư một đống, chỉ sợ tới mấy trăm hạt, nhưng không ai dám bảo Cao Nhất Diệp chia nhiều hơn. Trong cảm nhận của các thôn dân không có văn hoá, lại mê tín này, địa vị hiện tại của Cao Nhất Diệp tương đương với "thánh nữ" trong các tôn giáo khác. Thánh nữ đương nhiên là thần thánh bất khả xâm phạm! Các nhà các hộ bắt đầu nấu nước thổi cơm. Hạt gạo to như cái cối xay không có cách nào nấu trong một lần, trước tiên phải lấy đục để đục vỡ ra, rồi nấu khoảng hơn mười mảnh vỡ sẽ đủ cho một nhà già trẻ ăn no, nhưng chỉ lấy gạo không ăn no thì có phần xa xỉ quá, họ chỉ nấu một lượng ăn lửng dạ thôi, ở bên trong trộn vào rau dại, vỏ cây, rễ cỏ rồi nấu chung, như vậy, một bữa gạo trắng là có thể ăn thành hai bữa. Lý Đạo Huyền dùng kính lúp qua cửa sổ dòm xem họ bỏ những thứ lung tung gì vào nồi để nấu, không khỏi lắc đầu, rõ ràng ta đã phát lương thực cho các ngươi rồi, các ngươi lại nấu những cái gì vậy? Ăn vậy sao mà khoẻ được? Vậy thì tiết kiệm quá. Thôi thì lại cho họ thêm chút nguyên liệu? Y định bỏ một miếng thịt heo vào hộp tạo cảnh, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại bỏ ý định, nếu như trực tiếp cho những thôn dân trường kỳ ăn không đủ này ăn quá ngon, rất có khả năng bụng dạ của họ không thích ứng được, ăn vào sẽ tiêu chảy, thân thể đang yếu, không khéo lại đi đời nhà ma. Mà thôi mà thôi, từ từ sẽ đến, từng bước điều chỉnh chế độ ăn cho họ đi. Đồ ăn mà Lý Đạo Huyền ghét bỏ đối với các thôn dân thôn Cao gia cũng đã là mỹ thực hiếm có rồi, các thôn dân rất phấn khởi nấu xong cơm tối, cũng không cần phải giấu giếm hàng xóm mà ăn nữa, dù sao thì nhà nào cũng như nhà nào, mọi người dứt khoát dọn ra bàn ăn ngay ở trước cửa nhà. Bình thường hay lén lút trốn nhau mà ăn, khiến cho tình cảm giữa các thôn dân không được tốt như trước đây nữa, hiện tại bầu không khí lại trở về những tháng ngày khi chưa có thiên tai, trong làng cũng náo nhiệt hơn không ít. "Đã lâu chưa được ăn cơm ngon thế này." Thôn trưởng ngồi trước cửa nhà xới cơm: "Gạo thần này thơm thật, thơm hơn nhiều so với gạo chúng ta trồng được, không hổ là thiên thần đại nhân ban ân." Cao Sơ Ngũ bưng một chén cơm lớn, hắn còn trẻ, sức vóc lớn, nên ăn nhiều hơn những người khác, người khác cả nhà ăn hơn mười mảnh gạo vỡ, mình hắn lại ăn hơn mười mảnh gạo vỡ, trông hắn ăn như hổ đói, tựa như mấy đời rồi chưa được ăn cơm, thật khiến người khác sợ hắn sẽ bị nghẹn chết. Cao Nhất Diệp thì ngồi một mình ngơ ngác trên cánh cửa, ăn chậm nhai kỹ, một miếng cơm cũng phải ăn tới nửa ngày, cơm chan nước mắt mà ăn: "Mẫu thân, tiếc là ngươi không được hưởng thụ rồi." Lý Đạo Huyền cũng đang ăn cơm tối, hôm nay y lại ăn ngoài, một phần cơm thịt bò kho, cộng thêm phí ship, tổng cộng 29 đồng, một chén cơm đầy phía trên phủ đầy thịt bò kho cùng với rau củ, còn có một phần đồ chua, chủ quán còn tặng kèm một chai nước ngọt 300 mi-li-lít. Cơm tối của hắn so với các người tí hon phải nói nghiền ép toàn phương vị. Ăn một miếng thịt bò, lại nhìn các người tí hon trong hộp tạo cảnh, không biết vì sao, món cơm bò kho bình thường cảm thấy rất khó ăn, ngày hôm nay lại thơm ngon hơn không ít. Cơm nước xong, trời cũng dần tối, các thôn dân tí hon đều vào trong nhà mình nghỉ ngơi. Toàn bộ hộp tạo cảnh lại biến thành "hình ảnh động", không có gì để nhìn nữa. Còn về mấy lời nhảm nhí trên mạng "nhìn lén nữ tí hon tắm", đó chỉ là lời nói vô căn cứ, trong hộp tạo cảnh rõ ràng đang bị hạn hán, nước sông khô cạn, cây cỏ cũng chết héo, nước trong giếng miễn cưỡng chỉ đủ dùng để uống, ngay cả tưới đồng ruộng cũng không làm được, thì làm gì có nước để mà tắm? Toàn bộ người tí hon trong làng đều không tắm. Thậm chí không thay quần áo đã lên giường. Lý Đạo Huyền thôi không còn chú ý tới hộp tạo cảnh nữa, y duỗi duỗi người, hộp tạo cảnh chết tiệt này, cứ mải nhìn không cẩn thận là có thể nhìn nguyên một ngày trời. Y mở điện thoại lên, mở xem ảnh chụp lúc ban ngày, sau đó vào diễn đàn lịch sử quân sự thường hay truy cập, lại giấu tên đăng bài: "Mời mọi người xem tấm hình này, trên hình là thôn Cao gia, cô gái bên trong tên là Cao Nhất Diệp, nam là Cao Sơ Ngũ, còn có năm quan sai, từ tấm hình này, mọi người có thể nghĩ đến cái gì?" Trả lời 1: "Trang phục của mấy quan sai này thoạt nhìn giống như nha dịch của Minh triều." Trả lời 2: "Cao Nhất Diệp, Cao Sơ Ngũ, cũng rất giống cách gọi của người Minh triều." Trả lời 3: "Không sai, ta cũng nhận ra ngay, đây là Minh triều, đáng tiếc không nhìn ra là năm cụ thể nào." Trả lời 4: "Hộp tạo cảnh này làm tốt quá nhỉ, các người tí hon trông rất sống động, đã hoàn nguyên một cách chân thực hình ảnh bọn nha dịch ức hiếp lương dân tại năm nào đó Minh triều, hộp tạo cảnh này mua ở đâu? Ta cũng muốn mua một cái." Trả lời 5: "Người tí hon tên Cao Nhất Diệp trông rất đẹp, thật muốn nhìn lén nàng tắm." Lý Đạo Huyền: "Mẹ nó vô học, sao lúc nào cũng chăm chăm vào nhìn lén người ta tắm?" Không thể nói đạo lý với đám không nên thân trên mạng được, Lý Đạo Huyền thoát khỏi diễn đàn, tuy nhiên, mấy câu trả lời vừa rồi của mọi người vẫn khiến y có một cái nhìn tổng thể. Minh triều sao? Cái hộp của ta không phải đang nhìn xuống Minh triều đấy chứ? Điều này sao có thể? Thôi bỏ đi, ngủ. Công Nguyên năm 2023. ngày 13 tháng 7, mùa hè tại thành phố Song Khánh. 7 giờ sáng, nhiệt độ không khí đã tiếp cận 33 độ C. Nếu như đến giữa trưa, ánh mặt trời chẳng phải có thể giết được người? Lý Đạo Huyền đầu còn mê man rời khỏi giường, ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía hộp tạo cảnh ngay bên giường. Ngay từ đầu cái hộp này đặt ở cửa, sau đó dọn đến phòng khách, đêm qua trước khi đi ngủ liền kéo nó đến bên cạnh giường, đặt cùng chỗ với máy vi tính, thuận tiện cho mình có thể nhìn thấy trước tiên. Trong hộp thoạt nhìn không có vấn đề gì, các người tí hon đều đã rời khỏi giường. Cao Sơ Ngũ và mấy thôn dân trẻ tuổi đang ăn bữa sáng, vì ngày hôm nay phải đến huyện thành "mời" sư gia, cho nên phải ăn no mới dễ làm việc. Thôn trưởng thì đang đứng bên cạnh, mỗi chữ mỗi câu căn dặn bọn họ. Về phần các thôn dân khác thì lại cầm theo rổ trúc, chuẩn bị ra ngoài tìm rau dại. Lý Đạo Huyền cũng không biết nên khóc hay cười: những người tí hon này mỗi ngày chỉ biết tìm rau dại, tìm vỏ cây, tìm rễ cỏ, không có chút thay đổi nào hay sao? Được thôi, cũng phải hiểu cho họ, vì sống sót họ đã dốc toàn bộ sức lực, đâu còn tâm tư làm việc khác. Bắt đầu từ ngày hôm nay ném đồ ăn vậy, chỉ cần mỗi ngày ném đồ ăn cho họ, các người tí hon tự nhiên sẽ không còn lo lắng vấn đề sinh tồn nữa, họ mới có tâm tư suy nghĩ đến chuyện khác. Lý Đạo Huyền mở ra tủ lạnh, lấy bó rau cải trắng mua hôm qua và mở ra, lá rau cải trắng rất to, dài ít cũng phải hơn 40 xăng-ti-mét, rộng hơn 10 xăng-ti-mét. Sau đó y trở lại bên hộp tạo cảnh, nhẹ nhàng đặt một lá rau cải trắng tới trước mặt Cao Nhất Diệp. Lúc này Cao Nhất Diệp đang cầm theo rổ trúc chuẩn bị ra khỏi thôn tìm rau dại, đột nhiên, trên bầu trời một bàn tay khổng lồ thò xuống và đặt một chiếc lá cải trắng khổng lồ đến trước mặt nàng. Cao Nhất Diệp liếc mắt nhìn qua, lá rau cải trắng này dài 30 trượng, rộng tới 10 trượng.