Chương 48: Trận chiến của Kẻ thất bại với Kẻ thất bại
Trong Rương Đại Minh
Tam Thập Nhị Biến08-03-2024 13:17:14
Lại là hai tảng đá to tướng bay lên, lại một lần bay qua tường thành.
Lần này người ngẩng đầu lên xem đá bay càng nhiều hơn.
"Rầm!"
"Rầm!"
Hai tảng đá to lần thứ hai rơi vào giữa trận tặc quân, kéo theo đó là tiếng gào thét ầm trời.
Tặc quân đã bị chậm lại thế xung phong, không ít người tâm sinh thoái ý.
Các thôn dân thấy cảnh này thoáng cái dũng khí căng đầy, không ít người mới vừa bị doạ run cầm cập, hiện tại tay không còn run, lòng không còn hoảng, gân cổ lên cười thoả chí: "Ha ha ha, quá sảng khoái, đập chết bọn dưa chuột này đi."
"Tiếp tục!"
"Lý Đại, Cao Nhất Nhất, tiếp tục đi."
Không cần họ bảo, Lý Đại và Cao Nhất Nhất sớm đã chạy đến đằng trước hai máy ném đá tiếp theo, lại một lần vung búa lên.
Các thôn dân thủ trên tường thành, kể cả bọn gia đinh của Bạch gia đều không kiềm chế được mà nhìn sang hai thợ rèn...
Bạch tiên sinh giận dữ: "Các ngươi nhìn đi đâu đấy? Mắt nhìn ngoài thành mau! Cung tiễn thủ, chuẩn bị bắn cung."
Hắn rống lên mới kéo lại sự chú ý của các thôn dân, quay đầu nhìn ra ngoài tường thành, chao ôi nguy rồi, một đám tặc nhân to khoẻ đã xông tới chỉ còn cách tường thành có mười bước.
"Bắn cung, bắn cung!"
Bạch tiên sinh gân cổ la lên.
Gia đinh của Bạch gia phản ứng nhanh nhất, đảo mắt đã kéo dây cung, bốn năm mũi tên bay ra ngoài, phốc phốc phốc, bắn trúng mấy tặc nhân.
Lý Đạo Huyền: "Vỗ tay! Hảo tiễn pháp."
Tuy nhiên, y lập tức phát hiện, tặc nhân bị trúng tên cũng không ngã xuống, vẫn còn tiếp tục xông tới trước, cảnh trong tivi một người trúng tên sẽ chết ngay, đó chỉ là bịp thôi, tình huống chân thực là "ba tên không bằng một đao, ba đao không bằng một thương", uy lực của tên quả thật quá hài hước.
Cung của các thôn dân cũng chỉ có thể tạo thành một lỗ máu nho nhỏ trên người tặc binh mà thôi.
Vài sơn tặc cũng kéo cung bắn trả về hướng tường thành, xoát xoát xoát, hơn mười mũi tên hữu khí vô lực bay lên...
Lý Đạo Huyền vốn đã hạ quyết tâm bàng quan, nhưng thấy đám sơn tặc bắn tên, lại nhịn không được, các thôn dân tí hon của ta còn chưa có mấy bộ giáp đâu, trên người bị bắn một lỗ máu sẽ đau nhức lắm đấy.
Tấm lòng bao che khuyết điểm phát tác, nhịn không được liền vươn tay ra, ngăn cản ở trước người các thôn dân, tên của tặc binh bắn vào tay y, bị làn da dày hơn 200 lần cản rơi xuống...
Hình ảnh bàn tay khổng lồ giúp thôn dân ngăn tên chỉ có Cao Nhất Diệp là nhìn thấy, đám sơn tặc lại cho rằng tên của mình là bị tường thành ngăn cản, vốn không biết các thôn dân đã mở ra bàn tay vàng, ôm lấy bắp đùi to, đang điên cuồng chơi ăn gian.
Lại có hai tảng đá bay qua đỉnh đầu...
Tặc binh phía sau lại một lần bị đập cho chạy trối chết, nhưng hãn tặc ở phía trước nhất đã lao tới dưới tường thành, vài tặc binh cùng nhau phát lực, đem một cái thang mây dài mắc lên tường thành.
Bạch tiên sinh rống lên: "Ném đá! Đổ dầu sôi!"
Gia đinh Bạch gia lập tức ôm lấy đá đã chuẩn bị sẵn, đập lung tung xuống dưới tường thành.
Uy lực của tảng đá thì mạnh hơn nhiều so với cung tên, đập trúng một người thì đầu nở hoa một cái, hãn tặc dưới tường thành bị đập thảm không nói nổi.
Phía sau đã tổ chức sẵn các thôn phụ, khom lưng xách theo từng bình chứa đầy dầu sôi leo lên tường thành, lại dưa dầu sôi cho gia đinh.
Bọn gia đinh nhận lấy dầu liền hất tung toé xuống dưới, hất xong đưa bình không ra phía sau, các thôn phụ lại vội vàng cầm bình dầu lui xuống tường thành... Phía sau tường là tám cái nồi lớn nồi nhỏ đang liều mạng mà nấu sôi dầu.
Các thôn phụ trở lại bên cái nồi lại múc đầy dầu vào bình, sau đó lại lần nữa đưa lên tường thành, đây chính là dầu hạt cải tốt nhất, cầm đi hắt người thôn phụ cũng rất xót của, mỗi lần đưa một cái bình lên, là một lần như bị dao cứa vào lòng.
Đánh qua vài hiệp, các thôn dân bình thường vốn hãi như ma làm, hiện tại cũng rốt cuộc trấn tĩnh được rồi.
Tiếng la giết vang lên bên cạnh, tảng đá bay qua bầu trời, tay chân của họ vốn run rẩy không biết vì sao từ từ đã có sức lực hơn.
Cao Sơ Ngũ bước một bước dài tới bên tường thành, ôm lấy một tảng đá to và đập mạnh xuống: "Ta cũng tới!"
Trịnh Đại Ngưu: "Ta cũng tới!"
Hơn mười thôn dân phía sau cũng xông lên: "Chúng ta cũng tới hỗ trợ."
Mười mấy gia đinh vốn đang ở đó đánh loạn xạ, rõ ràng uy lực không đủ, nhưng các thôn dân vừa gia nhập tình huống lập tức thay đổi, tảng đá to nhỏ, bình dầu lớn bình dầu nhỏ, điên cuồng đập xuống dưới tường thành.
Nhóm hãn tặc đầu tiên xông tới bên tường thành lập tức bị đánh cho tan rã, nhóm khiêng "trục phá thành" tới định dùng sức phá cửa bị đập ngay cả trục phá thành cũng vứt bỏ mà chạy trối chết.
Nhưng tặc binh khiêng thang mây vẫn còn, chúng cũng không đi thẳng tới dưới tường thành, mà cách tường thành mấy thước bắt đầu dựng lên thang mây, dưới cự ly này, máy ném đá không làm gì được chúng, đá ném cũng không tới, dầu sôi cũng không hắt được.
Thật đúng là để chúng thành công dựng lên thang mây, sau đó đổ tới trước, ầm một tiếng, thang mây do gây trúc to buộc thành mắc lên cạnh tường thành.
Vài thôn dân lập tức chạy tới, muốn đẩy ngã thang mây.
Bạch tiên sinh rống lên: "Đừng đẩy, cái đó không đẩy được, cầm trường thương tới gần, chuẩn bị đâm ngã kẻ nào leo thang mây lên trên."
Trước khi khai chiến hắn đã nói qua vô số lần với các thôn dân này, ứng phó các loại tình huống nên làm cái gì, nhưng trên thực tế vừa bắt đầu đánh là mấy người kia liền ném hết ra sau đầu, không mấy người làm theo hắn nói, Bạch tiên sinh tức giận đến giậm chân giậm cẳng, liên tục mắng chửi người.
Cũng may ưu thế địa hình rất lớn!
Tặc quân cũng vậy không có tổ chức kỷ luật gì, đều là cắm đầu đánh bừa.
Trong hỗn loạn, một tên hãn tặc đã theo thang mây bò lên trên, một tay cầm thang, một tay kia cầm một thanh sài đao vung vẩy loạn xạ.
Nhưng sài đao dài được bao nhiêu?
Thôn dân xách tới một thanh trường thương bằng trúc đã được vót nhọn đầu, đoạn đâm một phát vào hãn tặc kia, gã kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống từ độ cao hai trượng, lưng chạm đất, phát ra một tiếng vang "thình".
Bị thương đâm lại thêm bị ngã, mắt thấy là không thể sống.
Nhưng tên tặc binh kế tiếp bò lên thì có vẻ không ổn, tên này tướng tá cao to, trên người còn khoác một tấm da trâu dày, thôn dân cầm trúc thương đâm tới, mà tên đó tránh cũng không thèm.
Đầu thương nhọn đâm vào ngực, nhưng không đâm thủng được tầng da trâu dày.
Lực tay của thôn dân cũng không đủ, một đâm của trúc thương không đủ lực để đẩy tên đó ngã xuống thang mây, gã một tay cầm thang, một tay vung lên phác đao, rắc một tiếng liền chặt đứt trúc thương.
Thôn dân giật mình kinh hãi, vội lui về phía sau.
Người đó vèo một cái nhảy lên tường thành, cười ha ha: "Lão tử biệt hiệu 'một thanh đao', các ngươi nhớ rõ ràng cho lão tử, hôm nay là người giết sạch toàn bộ các ngươi."
Trước mắt bóng người lắc lư, có mấy thôn dân xông về phía hắn.
Một Thanh Đao tuyệt không phô trương, hắn quấn da trâu dày, vũ khí bình thường căn bản không thể gây thương tổn được, hắn không hề sợ hãi những thôn dân này. Ngày hôm qua khi đánh Bạch gia bảo, một người liền đánh bay năm gia đinh, cũng là sức mạnh như thế.
Nhìn người thôn dân xông tới trước tiên, hắn vung đao chém tới.
"Cheng!"
Một đao này rõ ràng chém vào ngực đối phương, nhưng lại phát ra tiếng kim loại va chạm.
Một Thanh Đao lấy làm kinh hãi: "Áo giáp!"