Tam Thập Nhị nghe vậy hoảng hồn: "Vài trăm đến một ngàn? Lộ tặc nhân nào mà có quy mô như thế?"
Bạch tiên sinh lắc đầu thở dài: "Hơn nửa tháng trước, Bạch Thủy Vương Nhị tạo phản, đánh vào huyện thành, chắc ngươi biết việc này chứ?"
Tam Thập Nhị: "Đương nhiên biết rồi, cho nên hiện tại ta mới trốn ở thôn Cao Gia đây."
Bạch tiên sinh: "Sau khi Vương Nhị tạo phản, lập tức dẫn theo mấy trăm phản tặc, trốn vào trong núi lân cận, tuần kiểm Trình Húc suất binh đi truy bắt, vòng vo mấy ngày ở trong núi, nhưng ngay cả cái bóng của Vương Nhị cũng không sờ được."
Tam Thập Nhị câm nín.
Bạch tiên sinh thở dài nói: "Hắn vừa nổi loạn liền thành tấm gương xấu. Các nơi lần lượt bạo loạn, rất nhiều nông dân không nộp thuế nổi học theo Vương Nhị làm phản. Thủ hạ của tuần kiểm Trình Húc kia chỉ khoảng trăm binh đinh, cũng không biết thuật phân thân, sao quản được nông dân ở các nơi cùng nhau tạo phản? Gã từ sáng đến tối mệt không thở nổi, vừa dẹp loạn dân phía đông, phía tây lại nổi lên, dẹp loạn dân phía tây, phía đông lại nổi lên... Có người nói gần đây gã thường hay cảm thán, gã mệt đến nỗi đã thấy thái nãi nãi vẫy tay với mình."
Lý Đạo Huyền nghe đến đó không khỏi cười phì một tiếng, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Trình Húc chính là võ quan lần trước bị mình phát tiếng cười của nữ quỷ doạ chạy thì phải? Thì ra mấy ngày gần đây gã đang đánh chuột ở khắp nơi.
Tam Thập Nhị: "Mấy ngày nay ta trốn ở trong thôn, tin tức bế tắc, cũng không biết việc này. Loạn dân tạo phản, Trình tuần kiểm binh lực không đủ, theo lý nên thượng thư triều đình, mời đại quân tới trấn áp chứ?"
Bạch tiên sinh dở khóc dở cười: "Thượng thư rồi, rất nhiều quan viên, hương thân, sĩ tộc, đều liên danh thượng thư, ngay cả ta cũng đi ký tên mà. Nhưng tuần phủ Thiểm Tây là Hồ Đình Yến tuổi già ngớ ngẩn, sợ chuyện này bị phía trên biết được sẽ trị tội hắn, cực lực giấu giếm việc này, đâu nguyện ý báo lên, toàn bộ người thượng thư cầu viện bị đánh 20 trượng, đuổi ra khỏi nha môn tuần phủ, còn nói cái gì 'đám ma đói đó, cướp đến mùa xuân sẽ tự ổn định thôi', ngươi nghe có giống tiếng người không?"
Tam Thập Nhị đơ cả người, nhất thời không biết nói cái gì.
Cao Sơ Ngũ bên cạnh lấy làm lạ mới hỏi: "Cướp đến mùa xuân sẽ tự ổn định thôi'? Ta nghe không hiểu mấy lời này."
Bạch tiên sinh liếc Cao Sơ Ngũ một cái, thấy hắn là một nông dân trẻ tuổi mày rậm mắt to nên không muốn để ý tới.
Nhưng Tam Thập Nhị lại thấp giọng nói: "Ý của những lời này là, để cho bọn phản tặc cướp giật thoải mái, cướp đến đầu xuân năm sau tự nhiên chúng sẽ không cướp nữa, sẽ trở về nhà trồng hoa màu thôi."
Cao Sơ Ngũ và Các thôn dân bên cạnh đều câm nín.
Trong nháy mắt mọi người không nói gì...
Qua vài giây Cao Sơ Ngũ mới giận dữ: "Vậy giờ ta cầm đao đi ra ngoài, gặp người liền cướp, cũng sẽ không có ai quản ta phải không? Ta cướp đến mùa xuân sẽ trở về trồng hoa màu, lại là một lương dân rồi?"
Không ai trả lời hắn, nhưng vẻ mặt nặng trĩu của Tam Thập Nhị và Bạch tiên sinh đã cho hắn câu trả lời khẳng định.
Cao Sơ Ngũ: "Con mẹ nó ta cũng phản cho rồi."
Cao Nhất Diệp vả bốp cho Cao Sơ Ngũ một cái: "Sơ Ngũ ca, tỉnh lại đi, ngươi tức đến mụ mẫm đầu óc rồi sao?"
Cao Sơ Ngũ nghẹn họng.
Bị thánh nữ tát cho một cái, Cao Sơ Ngũ liền bình tĩnh lại, người của thôn Cao Gia không cần đi ra ngoài ăn cướp, họ đã có thiên tôn che chở, hơn nữa, thiên tôn không thích người khác giết người cướp của, thái độ đối đãi tặc nhân của lão nhân gia hắn chỉ là một chưởng một người, đập toàn bộ thành bánh thịt.
Nếu như mình trở thành tặc, nói không chừng chính là bánh thịt kế tiếp.
Bạch tiên sinh vẻ mặt đăm chiêu nói: "Tuần phủ đại nhân không quản sự, không báo lên, không phái binh, chuyện này rất nhanh truyền đi. Sau khi đám phản tặc biết được, chúng càng trở nên kiêu ngạo và quy mô ngày càng lớn mạnh, chỉ nửa tháng ngắn ngủi, đã có vài nhóm lưu khấu làm loạn, quy mô có khi hàng trăm, hàng nghìn người cũng có, hoành hành mười dặm tám thôn, kẻ nào muốn tham gia sẽ bị ép buộc đi cùng, không muốn sẽ bị giết và cướp sạch của cải."
Mọi người nghẹn họng.
Khi mọi người nói đến đây, đám sơn tặc ngoài thành đột nhiên reo hò ầm ĩ.
Chẳng mấy chốc, một người bước ra khỏi đám sơn tặc, ngẩng cổ lên và hét lớn về phía thôn Cao Gia: "Đây là thành trì của tên nhà giàu nào? Bảo hắn đi ra nói chuyện."
Các thôn dân đều ném ánh mắt về phía Cao Nhất Diệp.
Cao Nhất Diệp thấy vậy đang muốn đi ra, nhưng Tam Thập Nhị ngăn cản nàng: "Cao cô nương, cô là thánh nữ, nói chuyện với đám người này là bôi nhọ thân phận của mình, mà bôi nhọ mình chính là bôi nhọ thiên tôn. Không thể làm vậy được. Có cái gì thì cứ để ta ra nói, chỉ cần cô chuyển mệnh lệnh của thiên tôn là được rồi."
Cao Nhất Diệp liền không nói, im lặng đứng đó.
Tam Thập Nhị đứng lên đằng trước, lớn tiếng nói: "Điêu dân phương nào dám phạm thôn Cao Gia ta? Còn không mau cút đi!"
Hắn làm sư gia nhiều năm, khi đối mặt với dân chúng bình thường tự nhiên có một cỗ khí thế.
Đám tặc nhân đó cũng không nhận ra Tam Thập Nhị, còn tưởng rằng hắn là phú gia thân sĩ nào xây thành này, liền rống lớn: "Ngươi là người nói chuyện ở đây đúng không? Rất tốt! Hạn ngươi trong nửa canh giờ giao ra mười thạch lương thực, bọn ta sẽ tha cái mạng chó của ngươi, bằng không tất cả hảo hán trại ta cùng lên, mặc kệ thành trì nho nhỏ này của ngươi, cũng sụp đổ như Bạch gia bảo mà thôi."
Lý Đạo Huyền nghe vậy liền cười: đám người này cũng không trực tiếp giết vào, mà dùng cách uy hiếp đàm phán, nói rõ chúng đã sợ bức tường thành này, chúng biết muốn công phá loại tường thành cao hai trượng này sẽ rất khó khăn, sẽ có thương vong rất lớn, thậm chí có khả năng là không công được, cho nên chúng sẽ không công trực tiếp, ý đồ dùng thủ đoạn "đe doạ" để thu được lương thực.
Cái này gọi là "nắm đấm lớn, người khác sẽ nói đạo lý với ngươi."
Tường thành của thôn Cao Gia, biến tặc nhân chưa bao giờ nói đạo lý thành tặc nhân nói đạo lý rồi.
Tam Thập Nhị chuyển sang nói với Bạch tiên sinh: "Người của chúng rất nhiều sao?"
Bạch tiên sinh: "Rất nhiều, vài trăm tới một ngàn, tới cùng bao nhiêu ta cũng không biết, dù sao thì khi công tới phô thiên cái địa, Bạch gia bảo của ta hoàn toàn không chống cự được."
Tam Thập Nhị: "Bạch tiên sinh cảm thấy sao? Chúng ta nên cho lương hay là thủ?"
Bạch tiên sinh ngớ người, hắn nhìn ra bên ngoài, lại quay đầu nhìn thôn Cao Gia. Tường thành cao to khiến hắn có chút lòng tin nho nhỏ, nhưng các thôn dân thủ trên tường thành thì lại cảm giác không ổn lắm, nhìn một cái đủ biết họ không có kinh nghiệm chiến đấu gì, còn không bằng hơn mười gia đinh của mình.
Suy nghĩ vài giây, hắn thấp giọng nói: "Nếu các ngươi không thiếu lương, vậy cho chúng mười thạch đi, tiêu tai cho xong việc, đây là thượng sách. Đợi qua nguy cơ trước mắt, tại hạ sẽ đưa các ngươi 20 thạch lương thực, xem như Bạch gia tạ lễ. Ngươi cũng biết, trong quân tử lục nghệ, cái 'Lễ' này là ta rất coi trọng."
Tam Thập Nhị không trả lời hắn mà quay đầu nhìn Cao Nhất Diệp, ánh mắt tỏ rõ muốn hỏi ý kiến.
Bạch tiên sinh hơi bất ngờ: Ơ, Tam sư gia không phải là người nói chuyện ở đây sao? Cô nương này mới phải ư? Rốt cuộc nàng là thần thánh phương nào?
Cao Nhất Diệp lắng tai nghe, đoạn giương giọng nói: "Thiên tôn nói, sợ bọn chúng cái quần!"
Mọi người câm nín.
Tam phu nhân ở bên cạnh lau mồ hôi, thấp giọng nói: "Thánh nữ, cô đại biểu thiên tôn nói chuyện, dùng từ đặt câu cần phải lịch sự tao nhã một chút."
Cao Nhất Diệp: "Thiên tôn đại nhân nguyên văn nói như thế, sợ bọn chúng cái quần."
Tam phu nhân câm nín.
Đứng hình quỷ dị hết vài giây, Cao Sơ Ngũ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha, ha ha ha ha, thiên tôn cũng nói rồi, sợ bọn chúng cái quần."
Trịnh Đại Ngưu cũng cười to: "Đúng đúng, sợ bọn chúng cái quần."
Hai vị thợ rèn giơ đại chuỳ lên: "Sợ bọn chúng cái quần."
Các thôn dân lũ lượt quỳ xuống, quay về bầu trời bái một cái, đồng thanh kêu to: "Sợ bọn chúng cái quần."
Hơn trăm người cùng nhau hô một lời, âm thanh đó rất vang dội, đám sơn tặc bên ngoài bị chấn động đến ngớ người ra, tình huống thôn này thế nào? Cho mặt mũi không cần? Rượu mời không uống muốn rượu phạt?
Bạch tiên sinh càng như chết lặng: "Đây là... thế nào? Thôn các ngươi? trông có vẻ không bình thường?"