Công Nguyên năm 1627. năm Thiên Khải thứ bảy, Đại Minh triều, Thiểm Tây, huyện Trừng Thành, thôn Cao gia.
Mùa hè, nhiệt độ bên ngoài đã lên tới 40 độ C.
Thiểm Tây mấy năm liền không mưa, cây cỏ khô héo, cát vàng mênh mông.
Cao Nhất Diệp đã rất lâu rồi chưa được ăn no.
Nàng là một đứa trẻ số khổ, từ nhỏ đã mất cha, cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống nghèo khó đã khiến cho Cao Nhất Diệp từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, giúp đỡ mẫu thân làm đủ lo mọi việc từ trong nhà đến ngoài đồng, mẹ con đồng lòng, miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày.
Nhưng hai năm nay, cuộc sống của hai mẹ con càng lúc càng khó khăn.
Nạn hạn hán càng ngày càng trầm trọng hơn, con sông bên làng đã khô, nước trong giếng cũng chỉ đủ cho người uống, không đủ để tưới đất đai, ruộng đồng không tạo ra một hạt lương thực nào.
Cao Nhất Diệp đành phải mỗi ngày ra ngoài thôn móc rau dại về ăn.
Sau đó, ngay cả rau dại cũng chết héo, hai mẹ con chỉ có thể lột vỏ cây, móc rễ cỏ, đến tình trạng chỉ có thể đấu tranh mà sống, hoàn toàn không nhìn thấy đường sống.
Nhưng mà, thượng đế đã đóng một cánh cửa cho ngươi, sẽ thuận lợi hàn nốt cánh cửa sổ nhà ngươi luôn.
Cuộc sống đã khó khăn như vậy, không ngờ còn gặp phải sơn tặc tới cướp bóc.
Cao Nhất Diệp gục ngã trên thi thể mẫu thân vừa bị chém chết mà gào khóc.
Mỗi tên sơn tặc đều nở nụ cười tàn nhẫn, phụ nữ trung niên vừa mới chém chết có thể cung cấp cho các huynh đệ ăn hai ba ngày, con nhóc này cũng băm nốt, lại thêm lương thực hai ba ngày, hắc hắc hắc.
Hắn vung lên tú đao, chém xuống một đao vào gáy thiếu nữ.
Đúng lúc này...
Trên bầu trời phong vân biến ảo!
Từ tầng mây, đột nhiên một bàn tay khổng lồ vươn ra, nhanh chóng duỗi tới bên cạnh sơn tặc và Cao Nhất Diệp.
Cao Nhất Diệp cảm giác được có thứ gì đã che khuất ánh mặt trời, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Sau đó, nàng liền thấy một hình ảnh cả đời khó mà thấy nữa.
Bàn tay khổng lồ vươn ra từ trong tầng mây, trên vùng trời trên đầu nàng gập ngón trỏ lại, búng cái "pặc", sơn tặc đang vung đao chặt xuống bị bắn bay ra xa.
Gã bay cực nhanh, cũng bay cực xa, bay qua bên cạnh Cao Nhất Diệp, bay qua bầu trời, bay qua cả thôn trang, bay bay như một con chuồn chuồn đỏ bay trên bầu trời xanh, bay đến tận vùng cát vàng bên ngoài thôn, mới té bịch xuống đất, khi rơi xuống đất xương toàn thân đã gãy hết, cổ cũng vẹo một bên, chết không thể chết lại.
Trên bầu trời còn mơ hồ truyền đến tiếng sấm nổ mạnh, có một thanh âm uy nghiêm mà lại phẫn nộ mắng: "Sơn tặc đáng giận."
Tiếp theo, bàn tay kia lại lui về trong tầng mây, biến mất không thấy.
Cao Nhất Diệp quên cả khóc, ngây ngốc nhìn về phía bầu trời.
"Vừa mới xảy ra cái gì?" Một tên sơn tặc cách đó không xa lớn tiếng quát: "Vì sao hắn đột nhiên bay ra xa, lại bay xa thế."
Lại một gã sơn tặc thảng thốt: "Ta cũng không biết, cũng chỉ thấy hắn đột nhiên bay ra xa."
"Chết tiệt, là thứ gì va phải hắn nhỉ? Lại bay xa như thế?"
"Là con nhóc này làm sao?"
Sơn tặc còn lại đều bu lại bao vây Cao Nhất Diệp.
Cao Nhất Diệp ngồi dưới đất, đau lòng ôm thi thể mẫu thân, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn hơn mười sơn tặc đang bu lại, nàng không muốn chạy trốn, cũng không muốn phản kháng, chỉ đang rất khó hiểu, vừa rồi một bàn tay khổng lồ xuất hiện bắn bay sơn tặc, lẽ nào chúng không nhìn thấy sao? Vì sao lại hoài nghi là ta làm? Ta có tài đức gì làm được việc này chứ?
Đầu mục sơn tặc giọng hung ác hỏi: "Nhóc con, vừa rồi ngươi đã làm cái gì?"
Cao Nhất Diệp ngỡ ngàng lắc đầu.
"Không nói?" Sơn tặc đầu mục tức giận: "Lão tử có rất nhiều biện pháp khiến ngươi nói."
Hắn bước nhanh tới trước, vung lên tú đao trong tay.
Cao Nhất Diệp đau lòng chờ chết...
Nhưng mà đúng lúc này, một bàn tay khổng lồ lại soạt một cái thò ra từ trong tầng mây, lại làm động tác giống như vừa rồi.
Gập đầu ngón tay bắn một cái, đầu mục sơn tặc kêu thảm rồi bay ngược ra sau vài chục trượng, nặng nề ngã xuống đất, xương toàn thân gãy hết, bị chết không thể chết lại rồi.
Bọn sơn tặc thảng thốt: "Đã xảy ra cái gì?"
"Vì sao thủ lĩnh đột nhiên bị bay ngược ra sau, sau đó chết rồi?"
"Lại là con nhóc này làm!"
"Yêu pháp, nhất định là yêu pháp!"
"Ngươi... rốt cuộc ngươi đã dùng yêu pháp gì?"
Đám người giận dữ, hướng về Cao Nhất Diệp mà gào lên, trong tiếng gào còn kèm theo phẫn nộ, kinh hoảng, sợ hãi.
Lần này Cao Nhất Diệp đã hiểu rồi, chúng không nhìn thấy bàn tay khổng lồ kia, chỉ có ta mới thấy.
Nàng ngẩng đầu nhìn đám mây trên bầu trời, chỉ thấy mây tản ra, loáng thoáng có thể thấy được khuôn mặt của một nam nhân, trôi nổi giữa không trung, giống như thần linh đang nhìn xuống nhân gian.
Nàng đặt thi thể mẫu thân trong tay xuống, hướng về bầu trời quỳ lạy: "Thiên thần đại nhân, cứu chúng ta đi."
Lý Đạo Huyền nhíu chặt lông mày.
Y xuất thủ hai lần liên tục để giúp thiếu nữ người nhựa tí hon, phá hủy liền hai sơn tặc tí hon, đang thầm mắng mình không cẩn thận, một người sống lại tranh hơn thua với một người nhựa đồ chơi. Đột nhiên y lại thấy thiếu nữ tí hon kia còn quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời, trong nháy mắt đó, y thậm chí cảm giác được ánh mắt của mình đang đối diện với ánh mắt của thiếu nữ tí hon.
Ánh mắt thiếu nữ rất phức tạp, chất chứa cảm tình trong đó!
Nàng dịu dàng quỳ lạy, quay về Lý Đạo Huyền dập đầu cầu xin: "Thiên thần đại nhân, cứu chúng ta đi."
Lý Đạo Huyền cảm thấy từ sâu trong nội tâm, nơi mềm yếu nhất đã bị người tí hon này chạm phải.
"Cuộc sống đã rất khó khăn, vì sao các ngươi còn phải nhẫn tâm sát hại bọn họ?" Lý Đạo Huyền phát tiết toàn bộ những gì khó chịu trong lòng vào đám sơn tặc tí hon còn lại: "Các ngươi không xứng làm người, ngay cả người nhựa cũng không xứng làm, chết hết đi cho ta."
Y vỗ xuống một chưởng vào các sơn tặc tí hon bên trong hộp tạo cảnh!
Đám sơn tặc vẻ mặt ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Vừa rồi chúng tận mắt thấy đầu mục bay ra xa, bay rất xa, khi rơi xuống đất đã chết không thể chết lại. Tiếp theo, chúng liền thấy thiếu nữ kia quỳ xuống đất, hình như đang gọi cứu mạng với ông trời.
Trong nháy mắt kế tiếp, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm nổ mạnh, hình như có vật gì từ trên bầu trời rơi xuống, rơi rất nhanh, kèm theo một luồng kình phong vô cùng khổng lồ, khiến mặt đất cuộn tung lên cát vàng, biến thành bão cát, nhưng khi chúng ngẩng đầu lên thì lại không nhìn thấy gì.
"Bẹp!"
Một sơn tặc đột nhiên bị đè bẹp.
Bị vật nặng từ trên đầu đè xuống, cả người bị ép xép lẹp như cái bánh, thịt nát lẫn máu tươi chảy đầy đất.
Đám sơn tặc bên cạnh mất hồn mất vía, quá sợ hãi quát lên: "Cái gì thế?"
"Sao hắn chết?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Bẹp!"
Lại một sơn tặc bị biến thành bánh thịt, dính sát vào mặt đất.
"Bẹp!"
Lại một sơn tặc...
"Bẹp!"
"Bẹp!"
Không nhìn thấy vật gì, một tên tiếp một tên sơn tặc không ngừng mà bị đè thành bánh thịt.
Đám sơn tặc còn lại kinh hoàng bỏ chạy tứ phía, nhưng mà việc này cũng không có tác dụng gì, bẹp, bẹp, bẹp... Một tên tiếp một tên, một tên tiếp một tên, toàn bộ sơn tặc bị biến thành bánh thịt, máu tươi nhiễm đỏ bãi cát.
Cao Nhất Diệp lại ôm lấy thi thể mẫu thân, vừa khóc vừa nói: "Mẫu thân, ông trời mở mắt rồi, đã báo thù cho mẫu thân."