Chương 31: Tham kiến Đạo Huyền Thiên Tôn

Trong Rương Đại Minh

Tam Thập Nhị Biến 08-03-2024 13:15:41

Thật ra từ lâu Lý Đạo Huyền đã phát hiện ra một vấn đề. Đó chính là thôn Cao Gia thiếu "độ tổ chức". Hoặc là nói, thôn Cao Gia vốn không xem như một tổ chức, chỉ năm bè bảy mảng mà thôi, ngoại trừ thôn trưởng dựa vào đức cao vọng trọng có quyền lên tiếng, những người khác thì không có quan hệ lệ thuộc lẫn nhau, đều là cá thể độc lập. Mỗi một lần Lý Đạo Huyền cho họ đồ ăn, các thôn dân liền tùy tiện lấy một phần, mỗi người cầm một đống về nhà, để lại cho Cao Nhất Diệp nhiều một chút, sau đó sẽ không còn nữa. Thiếu sự an bài chung đối với vật tư. Khi Tam Thập Nhị và Lý Đại vừa tới thôn Cao Gia, không có người chiêu đãi, còn phải dựa vào Lý Đạo Huyền đích thân lên tiếng, Cao Nhất Diệp mới có thể thu xếp nơi ở cho họ, đưa họ đồ ăn. Thành thật mà nói, việc này hơi phiền. Đây không phải những việc nên do bản thân đi quản. Hiện tại có Tam Thập Nhị rồi, tình huống đã trở nên khác biệt. Vừa rồi Tam Thập Nhị khuyên Vương Nhị rút lui, hiện tại Tam phu nhân lại giải quyết vấn đề "triệu hoán mình", thoáng cái đã giúp Lý Đạo Huyền giải quyết hai phiền phức, khiến y cảm giác được bớt đi nhiều lo lắng. Nghĩ đến phiên tranh luận trên diễn đàn vừa rồi, những lời bài đăng số 4 nói quả thật có đạo lý. Đoạn thời gian tiếp theo, trọng điểm mình nên đặt vào phương hướng "tìm thêm người hữu dụng". Các thôn dân sau khi bị Tam phu nhân dạy bảo một trận mới giải tán, về phòng tiếp tục đi ngủ. Hai thợ rèn Lý Đại và Cao Nhất Nhất thì tập trung đến nhà Cao Nhất Nhất, bắt đầu suốt đêm nghiên cứu rèn một cái chuông, thời gian một đêm đương nhiên đừng nghĩ rèn ra một cái chuông chân chính, chỉ có thể tạm thời làm đơn giản một chút, giống một cái thùng sắt là được. Hai người đốt bếp lò lên, bắt đầu vào việc, Lý Đại vừa làm còn vừa dạy Cao Nhất Nhất kỹ thuật, hắn cũng không sợ dạy giỏi đồ đệ thì sư phụ sẽ chết đói, dù sao thì đã quyết định chủ ý, sau khi khôi phục thân trong sạch, đời này sẽ không chạm vào cây búa nữa. Coi như sư phụ ta chết đói, từ trên vách núi nhảy xuống, cũng tuyệt đối không làm thợ rèn nữa. Sáng sớm ngày hôm sau. Trời còn chưa sáng, Cao Nhất Diệp đã bị Tam phu nhân áp giải đi tắm. Trong thôn nơi có thể tắm chỉ có một cái "hồ nước", ban ngày bên hồ nước có rất nhiều người nên không dám tắm ở chỗ này, nhưng khi trời còn chưa sáng, các thôn dân chưa thức dậy, thừa dịp cảnh tối lửa tắt đèn nhanh chóng đi tắm, sẽ không sợ bị người nhìn thấy. Đương nhiên, họ cũng không biết bên ngoài rương có một cái camera có chức năng nhìn trong đêm, cách một tấm thủy tinh, 24 giờ thu lại tình cảnh trong hộp, nếu biết rồi... Khụ! Đoán chừng anh bạn trên diễn đàn kia sẽ mừng như điên mất. Sau khi tắm xong, Tam phu nhân lại đưa tới một bộ y bào trắng, loại vải rất dày, vừa nhìn biết là giá trị không thấp. Y phục của nàng mặc lên người Cao Nhất Diệp có vẻ hơi rộng, song vấn đề không lớn, dù sao thì cũng không cần nàng xuống đất làm việc, y phục không vừa người thì động tác chậm một chút là được. Cao Nhất Diệp lè lưỡi: "Ta nóng quá!" Hiện tại đang vào tháng bảy, giữa mùa hè khô hạn, nhiệt độ không khí rất đáng sợ, y phục trên người vải càng cày sẽ càng không chịu nổi. "Nóng cũng phải chịu." Tam phu nhân vừa giúp nàng chỉnh chang y phục, vừa thấp giọng nói: "Đối với thiên thần đại nhân phải kính trọng, ngày hôm nay sau khi mời được lão nhân gia hắn rồi, nhất định phải hỏi tôn hiệu của lão nhân gia hắn, không thể bái lạy lung tung được, sau khi hỏi rõ tôn hiệu rồi, chúng ta mới có thể xây miếu thờ, đắp nặn kim thân cho lão nhân gia hắn được." Cao Nhất Diệp ngoan ngoãn gật đầu: "Ta hiểu rồi." Tam phu nhân lại đưa ra hộp trang điểm của mình, nhẹ nhàng một bút một vẽ trang điểm cho Cao Nhất Diệp... Lý Đạo Huyền là bị một hồi "tiếng chuông" làm cho giật mình tỉnh giấc. Tối hôm qua y lượn diễn đàn lịch sử quân sự, lục xem tư liệu lịch sử Minh Mạt, mải coi quá đến hai ba giờ sáng mới đi ngủ, sáng sớm đương nhiên không dậy nổi. Mãi đến khi lỗ tai nghe được một hồi "tiếng chuông" khó nghe coong coong, y mới lắc đầu, vẻ mặt còn mơ hồ rời khỏi giường. Hiện tại hộp tạo cảnh đặt ở bên giường y, dựa sát vào bàn máy vi tính, mà "tiếng chuông" chính là phát ra từ trong hộp tạo cảnh. Đuổi đi cơn buồn ngủ, đầu óc từ từ tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, thanh âm như gõ vào thùng sắt có lẽ là các thôn dân đang "triệu hoán thiên thần" rồi. Lý Đạo Huyền lăn một vòng trên giường liền bò đến bên mép giường, thò đầu vào phía trên hộp tạo cảnh rồi nhìn vào bên trong. Ồ, ngày hôm nay các người tí hon trông có vẻ rất có tinh thần. 42 thôn dân trong thôn, thêm cả nhà bốn người Tam Thập Nhị, thợ rèn Lý Đại mới tới, tổng cộng 47 người, hiện tại xếp thành một phương trận rất lớn, giống như các học sinh lớp cao trung đang tham gia nghi thức chào cờ. Cao Nhất Diệp đứng ở phía trước nhất, vì cuộc sống hạnh phúc sau này của cả thôn, nàng lại phải lãnh trách nhiệm C vị, một bộ bạch y thướt tha, tóc tết một kiểu rất phức tạp, phía trên còn cắm đầy nữ trang. Nàng vốn vẻ ngoài ngây thơ, trong trẻo, sau khi trang điểm càng trở nên xinh đẹp, lộng lẫy hơn. - Giải thích 'C vị' là vị trí hạch tâm. Hết giải thích. Dáng điệu này mà đưa tới thời hiện đại, kiểu gì cũng được xem như một nữ thần, trai đi theo cũng cả một bầy, muốn làm ô sin cũng có thể cả một đại đội, phú nhị đại cũng cả một hàng, ngay cả Vương hiệu trưởng cũng phải thả thính nàng một câu: "Truyền dịch gì mà nhớ cưng cả đêm." Lý Đạo Huyền cảm thấy thú vị: Ổn đấy! Tiểu cô nương này càng ngày càng đáng yêu, đáng điệu này cũng khiến ta có hứng thú vén váy nàng rồi... Mẹ nó, không xong rồi, lại bị đồ con hoang trên diễn đàn ảnh hưởng. Chỉ thấy Cao Nhất Diệp hai tay giơ một cái ly lên, làm động tác quay về bầu trời kính rượu, chỉ là động tác không quá tiêu chuẩn, hiển nhiên chỉ mới tập dượt, trước kính trời, lại đem rượu vẩy lên mặt đất, sau đó quỳ xuống... 46 người phía sau cũng cùng nhau quỳ xuống. Cao Nhất Diệp bắt đầu cầu khấn, những lời cầu khấn này hẳn là Tam Thập Nhị và Tam phu nhân suốt đêm viết ra giúp nàng, bảo nàng học thuộc lòng rồi hiện tại liền đọc lên, chỉ là nàng học chưa được thuộc lắm nên vẫn còn lắp bắp, một câu có thể đọc sai ba lần. Lý Đạo Huyền cũng không có hứng thú nghe những lời cầu khấn quỷ thần này, nên không ghé lỗ tai vào, hồi lâu sau nàng mới đọc xong, sau đó lớn tiếng nói: "Cả gan xin hỏi tôn hiệu của thiên thần đại nhân, để chúng ta tu miếu nặn thân cho ngài." "Lý Đạo Huyền." Lý Đạo Huyền đáp lời, coi như chơi một trò chơi với họ. Cao Nhất Diệp nghe được giọng của y, liền mừng rỡ quay đầu nói với Tam phu nhân: "Thiên thần đại nhân trả lời ta rồi, hắn gọi Lý Đạo Huyền." "Đạo Huyền?" Tam phu nhân nghe hai chữ này liền mừng như điên, đây rõ ràng chính là thần tiên của đạo giáo rồi, bản thân nàng là người tin đạo giáo, cũng hơi sợ thiên thần đại nhân là một Bồ Tát của phật giáo, vậy nàng sẽ xấu hổ đến mức chỉ muốn đội quần lên đầu. Hiện tại cơ bản có thể xác định là đạo giáo rồi, Tam phu nhân không nói hai lời liền dập đầu bịch bịch, lớn tiếng nói: "Bái kiến Đạo Huyền Thiên Tôn." Cao Nhất Diệp học theo, cũng dập đầu bịch bịch: "Bái kiến Đạo Huyền Thiên Tôn." Hơn 40 người khác cũng lập tức hùa theo, mọi người đồng thanh nói: "Bái kiến Đạo Huyền Thiên Tôn." Lý Đạo Huyền thấy thú vị, trò chơi cũng vui hơn, thoáng cái từ thiên thần đại nhân vô danh liền biến thành Đạo Huyền Thiên Tôn, đã có danh hiệu rồi. Ai cũng không nghĩ đến, sau này "Đạo Huyền Thiên Tôn giáo" quét ngang cả thiên hạ, chính là tại giờ khắc này, do hơn 40 người tí hon này giật lại màn che. Cao Nhất Diệp bắt đầu lải nhải tiếp, hẳn là những lời Tam Thập Nhị đã dạy nàng, họ còn chuẩn bị hai bộ lời văn cho cả đạo giáo và phật giáo. Hiện tại nàng đang đọc là bộ của đạo giáo, trước cảm ơn Đạo Huyền Thiên Tôn ban cho các thôn dân một bức tường thành, sau lại nói ban đêm cần người canh gác, cần thắp đèn lồng xung quanh tường thành, mà đèn lồng cần rất nhiều dầu, thỉnh cầu thiên thần đại nhân ban ân dầu đại loại vậy. Trong khi nàng lải nhải thì Lý Đạo Huyền đã xách tới một thùng dầu cải, lại đổ đầy vào nắp chai nước suối, sau đó từ từ đặt xuống trước mặt Cao Nhất Diệp.