Chương 41: Trò chơi gia đình

Trong Rương Đại Minh

Tam Thập Nhị Biến 08-03-2024 13:16:36

Mùng 8 tháng 8 năm Thiên Khải thứ bảy, miếu thờ Đạo Huyền Thiên Tôn đã hoàn thành. Thật ra hai ngày trước miếu này đã xây xong rồi, nhưng bốn người Tam Thập Nhị, Tam phu nhân, Cao Nhất Diệp, thôn trưởng cùng nhau thương lượng, mùng 8 tháng 8 mới là ngày tốt, cho nên rõ ràng xây xong rồi vẫn phải nói là chưa xong, nhất định phải kéo dài tới mùng 8 tháng 8. Vì vậy, hôm nay ngày mùng 8 tháng 8, hơn trăm thôn dân đều thay y phục sạch sẽ, xếp hàng chỉnh tề, giống như học sinh một lớp xếp hàng tham gia nghi thức kéo cờ vậy. Cao Nhất Diệp lại đứng ở chủ vị, vẫn bộ bạch y nóng muốn chết, trang điểm lộng lẫy, quỳ gối trước "Đạo Huyền Thiên Tôn động". Rõ ràng là một cái miếu, nhưng nhất định phải gọi thành động. Nói một câu không khoa trương chút nào,"Đạo Huyền Thiên Tôn động" là kiến trúc xa hoa đại khí nhất ở trong thôn Cao Gia hiện tại, thứ này còn làm cả móng, sau đó dùng những tảng đá đẹp nhất xây lên nửa dưới, nửa trên thì làm bằng gỗ. Sơn là sơn hiện đại Lý Đạo Huyền cung cấp, màu sắc rất đẹp sáng bóng, khiến toàn bộ kiến trúc trông rất bắt mắt, đặt ở trên chiến trường khẳng định rất gợi cung tiễn thủ nhớ thương. Tượng Đạo Huyền Thiên Tôn bên trong điêu khắc rất sinh động, ngoại trừ đẹp trai hơn 32% và uy nghiêm hơn 320% so với người thật thì không có khuyết điểm gì khác. Lý Đạo Huyền ở bên ngoài hộp nhìn vào đạo quán của mình, y rất muốn thò tay vào móc nó ra, sau đó chạy đến chỗ Thái Tâm Tử tham khảo cái giá rồi bán nó đi. Song thấy các người tí hon vẻ mặt ngưỡng mộ quay về nó cúng bái, vẫn là thôi, nên làm người. Cao Nhất Diệp lại bắt đầu đọc kinh, lần trước còn trúc trắc, lần này đã trôi chảy hơn nhiều, mấy ngày gần đây nàng theo Tam phu nhân học đọc sách nhớ chữ, mỗi ngày đọc kinh thuộc lòng, mặc dù hiện tại còn chưa thể nói thuộc làu, nhưng cũng đã không xuất hiện sai sót gì lớn rồi. Đọc kinh xong, Cao Nhất Diệp phất tay: "Gõ chuông!" Cao Sơ Ngũ bên cạnh vung búa lên: "Coong! Coong! Coong!" Tiếng chuông du dương vang lên, vẫn là tiếng chuông bình thường, xa xăm vang vọng, mang theo chút hơi thở thần thánh. Xem ra hai vị thợ rèn Lý Đại, Cao Nhất Nhất đã rèn lại cái chuông mới tốt hơn. Lý Đạo Huyền thầm vui trong lòng: bảo các ngươi rèn áo giáp, hơn nửa tháng trôi qua, đến bây giờ ta còn chưa thấy một bộ áo giáp nào, các ngươi lại nhanh nhẩu đi rèn một cái chuông tốt. Hiện tại xem như y đã hiểu, giữa ra chỉ lệnh và thực tế chấp hành nó cách xa nhau lắm, cho dù mỗi ngày mình nhìn chằm chằm vào hộp, nhưng chỉ cần không đặc biệt theo dõi hai thợ rèn, tiến triển công việc của họ cùng với ý nghĩ của mình sẽ không nằm trên một băng tần. Làm xong nghi thức, Đạo Huyền Thiên Tôn động coi như chính thức khai trương đại cát. Các thôn dân bắt đầu thay phiên vào động, quỳ gối trước "tượng thiên tôn", dập đầu bang bang bang, khấu đầu xong đương nhiên là cầu nguyện. Lý Đạo Huyền đem kính lúp hướng cửa sổ nhìn vào trong. Một thôn dân quỳ gối trước tượng thiên tôn, khấu đầu liền năm cái. "Cầu thiên tôn phù hộ, năm sau mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa." Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: tâm nguyện này vốn ta cũng muốn giúp các ngươi thực hiện, mỗi ngày cung cấp nước cho các ngươi, cho dù thiên hạ đại hạn, thôn Cao Gia cũng sẽ không hạn. Y có ý nghịch ngợm, liền nói với Cao Nhất Diệp: "Nhất Diệp, nói cho hắn, nguyện vọng này ta ân chuẩn." Cao Nhất Diệp đứng bên cạnh pho tượng vội vàng bày ra dáng dấp đoan trang, nói với thôn dân kia: "Đứng lên đi! Thiên tôn đã ân chuẩn nguyện vọng vừa rồi của ngươi." Thôn dân ngây người, liền mừng rỡ: "Thật sao? Ân chuẩn thật sao?" Cao Nhất Diệp: "Vừa rồi chính miệng Thiên tôn đã ân chuẩn." Thôn dân mừng như điên, chạy vèo ra ngoài miếu, vừa chạy được hai bước đột nhiên nhớ tới mình lễ nghi không chu toàn, liền sợ quá toát mồ hôi vội vàng quay lại, quay về tượng thánh khấu đầu mấy cái, sau đó lại chạy ra ngoài miếu, miệng hét to: "Thiên tôn ân chuẩn rồi, năm sau có thể trồng hoa màu rồi, ha ha ha, thiên tôn ân chuẩn rồi! Hạn hán ba năm, ba năm rồi, ba năm rồi ngươi biết ta sống thế nào không? Ha ha ha! Rốt cuộc năm sau có thể trồng hoa màu rồi." Tam phu nhân từ bên cạnh nhảy ra, chỉ vào mũi thôn dân kia mắng: "Nếu như năm sau thật sự trồng được hoa màu, có thu hoạch, đừng quên hoàn nguyện." Thôn dân vội vàng nói: "Điều đó chắc chắn rồi." Thôn dân phía sau thấy thế, mỗi người đều vui mừng, xếp hàng, luân phiên đi lên khấu đầu cầu nguyện. "Cầu thiên tôn phù hộ, năm sau ruộng đồng nhà ta thu hoạch nhiều hơn mấy đấu so với bình thường." Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: cái này có gì khó đâu? cho ngươi thêm chút phân bón là xong việc. "Nhất Diệp, nói cho hắn, ân chuẩn." Cao Nhất Diệp làm bộ làm tịch chuyển lời qua, thôn dân kia ngẩn người, lập tức mừng rỡ, khấu đầu xong liền chạy ra ngoài miếu, đứng ở trong thôn cười thành tiếng: "Ha ha ha, ân chuẩn rồi, nguyện vọng của ta cũng được ân chuẩn rồi... Ha ha ha..." Kế tiếp lên sân khấu lại là Tam Thập Nhị, người này cũng học theo thôn dân, sau khi đến lượt mình cũng đến trước tượng thiên tôn, quỳ xuống, dập đầu: "Cầu thiên tôn chúc phúc, ta muốn cái thứ phía dưới dài hơn một chút, thời gian duy trì lâu hơn một chút, từ nay về sau [long tinh hổ mãnh]." Lý Đạo Huyền: "Mẹ kiếp, bảo hắn cút ngay!" Cao Nhất Diệp ngớ ra, xấu hổ nói với Tam Thập Nhị: "Thiên tôn tức giận, bảo ngươi cút ngay." Tam Thập Nhị liền ôm đầu chạy như chuột. Cả thôn hơn trăm người, kể cả Lý Đạo Huyền, tất cả đang chơi rất vui... Đột nhiên, hai lính gác đang canh giữ ở trên tường thành gõ vang hai ống trúc treo trên cổng thành, phát ra âm thanh "bum bum bum", tiếp theo lớn tiếng la lên: "Trời ơi, có người tới, có người bên ngoài tới, rất nhiều người." Họ vừa la lên, người trong thôn lập tức chạy tới bên tường thành. Vốn Lý Đạo Huyền đang chơi đùa với các thôn dân rất vui, nghe vậy cũng đứng dậy nhìn ra bên ngoài thôn. Bất quá, chuyện thú vị đã xảy ra. Tầm nhìn của y vốn chỉ trong phạm vi dài 500 mét, rộng 300 mét, cũng miễn cưỡng bao phủ thôn Cao Gia cùng với ruộng đồng xung quanh, nhưng thôn dân đứng ở trên tường thành nhìn ra, tầm nhìn có thể kéo dài ra mấy dặm, cho nên thôn dân đã bắt đầu cảnh báo rồi. Lý Đạo Huyền lại vẫn chưa nhìn thấy có người đi vào trong hộp. "Mẹ nó! Quá bất tiện." Lý Đạo Huyền không khỏi chửi thầm: "Phạm vi tầm nhìn chết tiệt này, rốt cuộc làm sao mới có thể tăng lên đây?" Trong thôn lúc này đã trở nên hỗn loạn. Dưới tình huống không có "độ tổ chức", các thôn dân đều năm bè bảy mảng, đối mặt với tình huống đột phát căn bản không có ai biết nên xử lý thế nào. Trái lại Tam Thập Nhị vừa mới ôm đầu chạy ra ngoài thì lập tức xốc lại tinh thần, bò lên tường thành, vừa nhìn ra xa hắn lập tức lớn tiếng chỉ huy: "Ai có vũ khí cầm hết vũ khí lên, ai không có vũ khí thì cầm vung, chổi, cây lau nhà, liềm cuốc xẻng... Dù sao có cái gì cầm cái đó, lên hết tường thành cho ta." Các thôn dân vốn đang như con ruồi không đầu, có người đi ra chỉ huy rồi, lập tức họ cứ thế làm theo, cũng mặc kệ ra lệnh là ai, liền chộp lấy đủ loại "vũ khí" lung ta lung tung, sau đó leo hết lên tường thành.