Theo như ghi chép trên điển tịch thì phân thân Hoàng Cân được luyện chế từ bí pháp này chẳng những có linh trí độc lập nhất định, thực lực còn có thể theo sự gia tăng của thực lực của người tế luyện nó mà tăng theo, đồng thời nếu xét theo phẩm chất lúc mới luyện ra thì phù binh Hoàng Cân Lực Sĩ có thể có từ ba đến bảy thành thực lực của chủ thể.
Nếu sau này Liễu Minh tiến cấp lên Chân Đan hoặc Thiên Tượng mà lại có một cái phân thân có được năm đến bảy thành thực lực của mình, thiết nghĩ sẽ mạnh như thế nào.
Thứ chất lỏng trong chén bạc này là thứ mà trước đây Liễu Minh dựa theo những ghi chép trên điển tịch, mất mấy năm tại Nam Hoang, chạy đi nhiều cửa hàng trong phường thị và các hội đấu giá mới miễn cưỡng thu thập đủ các loại linh dược để phối chế ra, trong đó có một loại thảo dược tên là Phục Linh Thảo, hắn đặc biệt phải bỏ ra gần hai trăm vạn linh thạch, rất vất vả mới mua được một cây từ trong chợ đen, để điều chế linh dịch này.
Căn cứ theo những điều điển tịch ghi lại, linh dịch này được chuẩn bị để chuyên dùng khôi phục linh tính của phù lục Hoàng Cân Lực Sĩ, dù sao thì phù lục này cũng được luyện chế ra từ thời thượng cổ, trải qua nhiều năm như thế đã có phần hư tổn, không còn tròn vẹn được nữa.
Liễu Minh trong nhiều trận chiến trước đây đã có nhiều lần điều khiển Hoàng Cân Phù Binh tự bạo ở thời khắc mấu chốt, thế nên đã khiến cho linh tính của nó bị tổn hao nặng, hiện tại nếu muốn tế luyện phân thân, trước chỉ có cách là cẩn thận để nó trong linh dịch mà ân cần chăm sóc một thời gian, khôi phục linh tính của nó lại một chút.
Lúc này Liễu Minh duỗi hai ngón tay trắng trẻo, cẩn thận từng li từng tí lấy phù lục từ trong chất lỏng màu tím nhạt ra, sau đấy đem nó đưa lên trước mắt, tỉ mỉ quan sát.
Linh dịch này quả nhiên bất phàm!
Chỉ thấy mặt ngoài phù lục màu vàng vốn ảm đảm vô quang, hiện giờ lại như là mới luyện chế ra, những phần bị hao tổn phía trên và tất cả những chỗ bị tàn phá, lớn bé đều đã tự động tu bổ hoàn thiện, không cần hắn phải rót linh lực vào, toàn bộ mặt ngoài phù lục đã có một tầng ánh sáng màu vàng kim nhạt óng ánh, không ngừng lưu chuyển.
Liễu Minh gật đầu hài lòng rồi lại đem phù lục đặt vào trong chén bạc, tiến hành ngâm thêm lần nữa, kế đó hắn giương tay áo lên che kín chén rồi thu nó laị.
Hắn định bụng chờ đến khi có thời cơ tốt sẽ tập trung bắt tay tế luyện phân thân Hoàng Cân Lực Sĩ.
Giờ phút này hắn thấy thời gian đã không còn sớm nên liền rời khỏi mật thất, trở về phòng ngủ trong động phủ.
Mỗi ngày đều kịch chiến với Lôi Yêu Thiên Tượng cảnh đúng là việc chẳng dễ dàng, bất kể là tinh thần lực hay nhục thể đều phải chịu cảm giác áp bức rất lớn, lúc này hắn cần phải ngủ một giấc thật ngon, khôi phục tinh thần lực về trạng thái tốt nhất.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Minh dậy khá sớm rồi lại đi thẳng vào trong mật thất, khép hai mắt lại, bắt đầu ở trong biển thần thức tiến hành tìm hiểu Thái Cương kiếm quyết.
Hiện tại hắn đã đột phá đến Hóa Tinh hậu kỳ, nhiều loại bí pháp sử kiếm được ghi bên trong Thái Cương kiếm quyết khiến hắn thèm muốn đã lâu, bây giờ rốt cuộc đã có thể bắt đầu học tập.
Cứ như thế ba ngày ba đêm không nghỉ trôi qua, hắn mới trợn hai mắt, từ trong biển thần thức đi ra, trong mắt hiện lên nét chợt hiểu.
Sau khi hơi suy nghĩ một chút, hắn lại nhắm mắt lại, tiến nhập vào trong không gian thần bí đồng thời rung tay áo lấy ra Hóa Thức Trùng.
Hắn đưa một tay chỉ một cái vào Huyễn Ma Đồng trên Hồn Thiên Bia rồi chậm rãi rót tinh thần lực từ Hóa Thức Trùng vào trong đó.
*Huyễn Ma đồng hay huyễn ma đồng mục: Là con mắt huyễn ma, huyễn ma nghĩ là có thể huyễn hoặc ra ảo cảnh kì lạ theo ý người nắm giữ.
Một khắc sau, Huyễn Ma Đồng đột nhiên trợn tròn mở ra, Liễu Minh chỉ cảm thấy một vầng hào quang chói mắt chiếu thẳng tới, đến khi hắn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt thì thân đã ở sẵn trong một dãy núi núi đá đổ nát, trơ trụi, ngoài những ngọn núi có độ cao chẳng cái nào giống cái nào ra thì còn lại đều là đá vụn lớn nhỏ không đều.
Loại này không cần La Hầu, hắn cũng có thể vận dụng phương pháp để tự mình sáng tạo ra ảo ảnh đơn giản, nguyên nhân là do mấy năm trước quyền hạn với "Lồng giam" của La Hầu đột nhiên tăng lên nên sau đấy Liễu Minh mới có thể làm được.
Nhưng mà hắn cũng chỉ có thể sáng tạo những loại huyễn cảnh đơn giản nhất như sa mạc, thảo nguyên thôi, còn chẳng có cách nào để tự mình sáng tạo ra thêm một ít linh thú, cường địch hay loại huyễn cảnh phức tạp như trời mưa gió sấm chớp
Theo như lời của La Hậu thì phải sau khi hắn bị "Lồng giam" hấp thu pháp lực thêm mấy lần nữa, hắn mới có thể miễn cưỡng làm được.
Nhưng ngay cả như thế này, Liễu Minh cũng đã rất hài lòng rồi.
Dù sao thì việc tu luyện và trải nghiệm một số thần thông cũng không thể thi triển ở trong phạm vi như mật thất được nên sau khi đã có huyễn cảnh này thì có thể bạo dạn buông tay thử một lần.
Liễu Minh đưa mắt quét qua mọi nơi rồi giương một tay lên, nhẹ nhàng tung tiểu kiếm màu vàng kim lên, nó xoay tít một vòng trong không trung rồi liền lơ lửng vững chắc trên bầu trời.
Ánh sáng lóe lên trong mắt Liễu Minh, kiếm quyết trong tay hắn ngưng tụ, mặt ngoài tiểu kiếm phát ra ánh sáng màu vàng kim chói lóa rồi nó lập tức hóa thành một đạo kiếm quang màu vàng kim dài bảy, tám trượng.
Đúng lúc này, hai tay hắn lung lay khẽ động, nhanh chóng điểm tới không trung trước mặt mấy cái, đồng thời miệng nói lẩm nhẩm.
Tức thì kiếm quang kêu vang một tiếng rồi càng lúc càng hóa nhiều, cứ mỗi lần hắn điểm vào không trung là lại có một đạo kiếm quang được phân tách ra.
Một lát sau, trong không trung thình lình có thêm tám luồng sáng màu vàng kim, mà mỗi luồng sáng đều giống luồng sáng ban đầu y như đúc.
"Đi!"
Miệng hắn khẽ nói ra một chữ, tức thì chín đạo kiếm quang sau khi lắc lư một cái giữa không trung liền đồng loạt bắn vọt ra, ánh sáng vàng kim lấp lánh khắp trời khiến cả nửa bầu trời bị nhuộm một màu vàng kim chói mắt.
Âm thang bang bang liên tục truyền đến!
Một vùng ánh sáng màu vàng kim thoáng lóe lên, ngay sau đấy từng ngọn núi đá nhỏ mới chỉ hơi chạm vào ánh sáng vàng kim này liền lập tức biến thành đá vụn, nổ tung tóe ra.
"Kiếm Quang Phân Hóa thuật quả nhiên thần kỳ!"
Liễu Minh thấy tình cảnh này bèn thì thào tự nói một câu.
Ngay sau đó, kiếm quyết trong tay hắn biến đổi một lần nữa, tức thì chín đạo kiếm quang màu vàng kim bay về đồng thời hợp lại làm một, biến thành thanh tiểu kiếm màu vàng kim.
Một khắc sau, từ ngón tay hắn ngưng tụ ra một đoàn hỏa cầu màu đỏ cực nóng, theo những lời mà miệng hắn lẩm nhẩm đọc, ngón trỏ hắn nhẹ nhàng bắn ra, hỏa cầu liền kêu "Phốc" một tiếng rồi bay vụt về phía thanh tiểu kiếm màu vàng kim.
Sự tình quỷ dị đã xảy ra.
Hỏa cầu không va chạm với tiểu kiếm màu vàng kim mà quanh xung quanh vùng cách thân kiếm khoảng hơn một tấc, hóa thành một con rồng lửa nhỏ xíu bằng đầu ngón tay, chăm chăm bao bọc quanh thanh tiểu kiếm lại, không khí bốn xung quanh thanh tiểu kiếm bị sức nóng của hỏa diễm ảnh hưởng khiến nó cũng bị vặn vẹo biến hình một chút.
Chứng kiến cảnh này, Liễu Minh khẽ gật đầu hài lòng, kiếm quyết ở một tay ngưng tụ rồi nhắm một chỗ ở phía xa hơn mà điểm một cái.
Một đạo kiếm quang màu vàng kim thô dài hơn một trượng kêu "vèo" một tiếng rồi bắn vụt ra, giống như cắt đậu phụ, bổ một cái đã cắt một khối đá lớn đến mấy trượng ra làm hai.
Mà hai nửa của tảng đá mới bị bổ ra kia lập tức bốc cháy rào rạt, chỉ trong khoảnh khắc cả hai đã biến thành một đám tro xám theo gió biến mất.
Sau đó, hắn lại thử dùng nước và lực lôi điện đặt theo bên thân kiếm, phát hiện hiệu quả cũng có chút bất phàm.
Theo như đó, nếu khi đụng phải kẻ nào đó dùng công pháp có thuộc tính để tiến hành công kích hoặc phòng ngự, hắn có thể dùng Nguyên Linh phi kiếm kèm với thuộc tính khắc chế thuộc tính kia, không chỉ có thể phát huy uy năng của Ngự Kiếm thuật mà còn thể đạt được hiệu quả khắc địch chế thắng, đúng là "làm chơi ăn thật."
Ngày thứ hai, vẫn là một mảnh sơn cốc yên tĩnh bên trong huyễn cảnh.
Giữa không trong, trong tiếng xé gió, phi kiếm màu vàng kim đang nhanh chóng bắn tới phía một ngọn núi đá khổng lồ cách đó hơn trăm trượng.
Nhưng khi phi kiếm bay qua một chỗ trong không trung lại mơ hồ như chui vào trong hư không, lập tức biến mất dạng.
Qua thời gian chưa hết một hơi thở, không trung trước ngọn núi đá khổng lồ bỗng có một vòng sóng động nổi lên đồng thời kim quang lóe sáng, thanh tiểu kiếm màu vàng kim thình lình từ hư không hiện ra, hơn nữa độn tốc không giảm mà bay vọt về phía núi đá khổng lồ.
Tiểu kiếm màu vàng kim vậy mà lại dịch chuyển tức thời được một khoảng.
Cùng lúc đó, một vầng sáng màu trắng nhũ sáng lóa lên, sau khi quay tròn ngưng tụ liền hóa thành một sợi tơ nhỏ màu trắng quay cuồng không yên.
"Vèo" một tiếng.
Phi kiếm màu vàng kim rung lên, thình lình tăng tốc rồi lập tức xuyên qua ngọn núi trước mặt đồng thời cũng là ngọn núi to nhất ở khu vực này.
Sau một khắc, một màn càng khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối đã xảy ra!
Một sợi tơ nhỏ màu trắng đột nhiên xuyên thủng núi đá rồi bắn ra, âm thanh ù ù qua đi, cả ngọn núi ầm ầm đổ sụp xuống.
Liễu Minh thấy vậy, trong mắt liên tục nổi lên dị sắc, một tay triệu hồi phi kiếm, nhoáng một cái hắn lại xuất hiện trên một ngọn núi nhỏ khác đồng thời tay áo nhắm bốn phía chỉ một cái, hơn mười cây trận kỳ bay vọt ra rồi chui vào trong những ngọn núi ở bốn phía, biến mất dạng.
Theo những lời mà miệng hắn lẩm nhẩm nói, một màn sáng bao trọn cả một ngọn núi nhỏ liền hiện ra, mặt ngoài màn sáng có phù văn như ẩn như hiện không ngừng lưu chuyển.
Liễu Minh lúc này, một tay xiết chặt nắm đấm rồi vung tay đánh ra một quyền rất trầm trọng, từ trên nắm tay, một cái đầu hổ khổng lồ màu đen liền nhắm màn sáng màu sáng phía trước mà bổ nhào tới.
Một tiếng "Phành" thật lớn vang lên!
Liễu Minh nhận phản lực do một quyền này gây ra khiến thân mình phải lui về sau mấy bước mới gắng gượng đứng vững lại được.
Còn màn sáng màu xám kia lại chỉ vọn vẹn bị đánh thủng một lỗ, sau khi khói đen lượn lờ quanh lỗ hổng này tản đi, nó liền khôi phục nguyện dạng cực nhanh.
Liễu Minh sau khi khẽ gật đầu, hai chân liền đạp một cái, bắn ngược về sau hơn mười trượng đồng thời hai tay tay bấm niệm kiếm quyết, "vèo" một tiếng, tiểu kiếm màu vàng kim lại bắn ra.
"Phành" một tiếng.
Sau một khắc, tiểu kiếm màu vàng kim đã đâm lên màn sáng, nó khẽ rung lên nhưng cũng không có xuyên thủng qua màn sáng. Đúng lúc này, kiếm quyết trên tay Liễu Minh lại biến đổi lần nữa, một vầng sáng màu trắng nhũ bỗng nhiên hiện ra trước phi kiếm đồng thời lập tức hóa thành một một sợi tơ nhỏ quay cuồng lao tới.
Một tiếng "Xì...xì" truyền đến!
Màn sáng màu sáng lập tức bị xé rách một vết hẹp dài, tiểu kiếm màu vàng lao qua vết rách vào trong rồi hóa thành một luồng sáng màu vàng kim cắm trên vách ngọn núi đá.
Liễu Minh thấy vậy, khẽ vẫy một tay, tức thì tiểu kiếm màu vàng kim phát ra một tiếng nhỏ trong rồi xoay tít bên trong vách đá, theo đó từng đạo kiếm khí màu vàng kim ở trong màn sáng màu xám quay cuồng tỏa ra.
Một lát sau, cả màn sáng quay cuồng, sau một tiếng vỡ vụn giòn tan vang lên, nó liền hóa thành từng điểm sáng màu tro tán loạn tan biến.
Tiếp đó, Liễu Minh lại thử gia trì trên vách đá thêm nhiều văn trận cấm chế phòng ngự rồi lại dùng phi kiếm thử chém tới, kết quả là tác dụng cũng giống như khi trước, chỉ cần trên phi kiếm có bổ sung thêm Tinh Từ lực thì liền có thể dễ dàng phá vỡ những cấm chế này.
Điều này khiến Liễu Minh cực kỳ vui mừng.
Thời gian tiếp theo, hắn tiếp tục tham ngộ các phương pháp mới trong Thái Cương kiếm quyết, đồng thời luyện tập không ngừng trong huyễn cảnh.
Một ngày nửa tháng sau, tại mật thất trong động phủ.
Liễu Minh nhắm nghiền hai mắt, khoanh chân ngồi, lẳng lặng lật xem bí thuật nào đó được ghi lại trong điển tịch Thái Cương kiếm quyết, lông mày hắn tự nhiên hơi nhăn lại.
"Vỏ kiếm... Thứ này thực có chút khó giải quyết." Liễu Minh rút cuộc mở mắt rồi thở dài một tiếng, tự nói.
Lại nói thêm, sự tình liên quan đến vỏ kiếm hắn đã sớm nghe tới, cũng từng tìm đọc một ít điển tịch có liên quan nhờ đó mà biết rõ nó có thể bồi dưỡng uy năng phi kiếm, thai nghén linh tính diệu dụng, hơn nữa không thể ngờ tới là vật này còn hỗ trợ Nguyên Linh phi kiếm tiến cấp lên Kiếm Hoàn, vật nhất định phải tu đến.