Hướng Đông để về Trung Thiên
Phải qua nguy hiểm mọi miền Man Hoang
Một bầy yêu hổ ngang tàng
Bày binh bố trận chặn đường phí công
(andreyquoc)Qua một ngày tìm kiếm, hắn cũng mua được một số linh tài có ích với bản thân. Đồng thời, hắn cũng phát hiện sự khác biệt giữa nơi này và đại lục Trung Thiên. Đó là các cửa hàng của đại lục Man Hoang, đa số đều bán các loại linh tài như linh quáng, linh thảo, tài liệu yêu thú, còn những vật thành phẩm như linh khí, pháp bảo hay đan dược thì rất ít thấy.
Đến khi nhìn lại những tu sĩ Yêu tộc mặc da thú thô kệch đi trên đường, khóe miệng co rút một chút, cuối cùng hắn cũng đoán được nguyên nhân.
Đi dạo thêm một lát nữa, Liễu Minh lại dừng bước trước một cửa hàng. Đây cũng là một gian hàng bán dược thảo, mặt tiền rộng chừng hai trượng, bày một ít linh thảo, tài liệu yêu thú linh tinh, nhìn có chút lộn xộn, lúc này gian hàng vắng tanh, chẳng có bóng một ai.
"Minh đại ca, sao vậy?" Càn Như Bình đưa mắt nhìn cửa hàng mấy lần, khi thấy hàng hóa bên trong bày trí chẳng khác với nơi khác bao nhiêu thì mở miệng hỏi.
Liễu Minh cũng không trả lời mà cất bước đi vào, Càn Như Bình thấy vậy cũng phải bước theo. Chỉ thấy hắn đi dạo bên trong vài vòng rồi dừng chân trước một khay chứa đồ. Hắn liếc mắt nhìn vào một cái hộp ngọc trên kệ, trong hộp đặt một gốc cây mà xanh lá, tản ra mùi thuốc nồng đậm. Kỳ quái là trên thân dược thảo còn gắn với một cái trứng côn trùng, nhìn qua giống như nhộng.
"Tiền bối nhìn trúng vật này?" Sau lưng Liễu Minh chợt truyền tới một thanh âm dè dặt, quay đầu nhìn lại thì thấy đó là một nam tử trung niên làn da hồng rực, khóe miệng mọc hai cái răng nanh đi tới.
Nhìn qua thì người này có vẻ là chưởng quầy cửa hàng, có tu vi Ngưng Dịch sơ kỳ, y cảm nhận được linh áp mạnh mẽ của Liễu Minh, thần sắc có phần ngưng trọng hỏi.
"Vật trong hộp ngọc này có phải là Lục Trạch Xích Tàm Thảo?" Liễu Minh không đổi sắc hỏi.
"Tiền bối quả là có con mắt tinh tường. Nếu tiền bối muốn mua vật này, vãn bối sẽ lấy giá ưu đãi, chỉ cần chín mươi tám vạn linh thạch, vậy có được không?" Nghe thấy trong lời của Liễu Minh có chút hứng thú, nam tử trung niên kia liền cười cười báo giá.
Liễu Minh nghe vậy thì trong mắt hiện lên một tia kỳ dị. Nếu là trước kia, vật này quả thực là chẳng có tác dụng gì với hắn, thế nhưng bây giờ, tài liệu này lại chính là một trong những linh tài cần thiết để luyện chế Hấp Hồn Cổ, cũng là loại linh tài khá hiếm thấy ở đại lục Trung Thiên, không ngờ rằng hắn có thể nhìn thấy nó ở nơi này.
Liễu Minh không nhiều lời mà lập tức lật tay ném ra một túi linh thạch, chờ khi đối phương xác nhận xong thì hắn liền phất tay, cất hộp ngọc đi.
"Chưởng quầy, ta còn cần mấy loại tài liệu nữa, không biết cửa hàng của ngươi có không?" Liễu Minh suy nghĩ một chút rồi lấy ra một miếng ngọc giản xanh biếc đưa cho nam tử trung niên kia.
Nam tử kia vừa bán được một vật lại nhận được một cọc sinh ý khác thì vô cùng vui mừng, y cười ha hả nhận lấy ngọc giản. Nhưng thần thức vừa quét qua thì đã thay bằng nét mặt thất vọng.
"Thật vô cùng có lỗi, những tài liệu tiền bối cần đều vô cùng hiếm thấy. Trong tiểu điếm không có những vật này, đặc biệt là Khô Lâu Tằm hay Oán Linh Thảo, tại hạ còn chưa từng nghe nói qua." Chưởng quầy chán nản trả ngọc giản lại cho Liễu Minh, lắc đầu nói.
Liễu Minh nghe vậy thì cau mày lại, Oán Linh Thảo thì không nói, vật này có ở đại lục Trung Thiên. Thế nhưng Khô Lâu Tằm này thì quả thực là hắn cũng chưa từng nghe qua, không lẽ vật này đã tuyệt diệt rồi sao? Nghĩ tới đây, tâm trạng của Liễu Minh cũng có phần sa sút.
Thời gian sau, hắn lại dẫn Càn Như Bình đi tới mấy cửa hàng lớn khác, thế nhưng cũng không một ai biết loại linh trùng tên là Khô Lâu Tằm này. Thấy vậy, Liễu Minh cũng không còn tâm trạng đi dạo nữa, đành đưa Càn Như Bình trở về khách sạn.
Sau khi về phòng, Liễu Minh khoanh chân tĩnh tọa một lát rồi vung tay lên, trước người liền hiện ra một chồng sách dày, mấy ngọc giản và một cuốn trục đồng dài vài thước nữa. Đây chính là số điển tịch liên quan tới đại lục Man Hoang và Lạc Thành mà hắn đã chọn ra, còn cuốn trục này chính là bản đồ đại lục Man Hoang. Riêng tấm bản đồ này hắn đã phải mua với giá mười vạn linh thạch. Có điều chế tác của nó quả thực là tinh tế, chi tiết, thế nên quả thực là cũng đáng giá. Lúc này, hắn cầm lấy một cuốn sách, bắt đầu giở từng tờ ra đọc. Những điển tịch này đa phần đều ghi lại những tin tức cơ bản của đại lục Man Hoang, phân bố các thế lực của bát tộc và thông tin của một số tộc cường đại khác, đồng thời cũng miêu tả chi tiết đặc điểm hay tình hình các khu vực khác nhau.
Liễu Minh vừa đọc điển tịch, vừa trải tấm bản đồ ra, so sánh từng nơi với nhau, bắt đầu phân tích và ghi nhớ những đặc điểm của đại lục này...
Đương nhiên, điều làm hắn chú ý nhất chính là những tin tức liên quan tới Lạc Thành. Lạc Thành nằm ở cực Đông đại lục, bên ngoài chính là khu vực nổi tiếng của đại lục Man Hoang, Vô Tận Hải. Theo ghi lại trên điển tịch thì cự thuyền Lạc Thành cần đi qua Vô Tận Hải mới tới được vùng Tây Nam đại lục Trung Thiên.
Lạc Thành này chính là một trong những tòa thành phồn hoa nhất đại lục Man Hoang, dưới quyền quản lý của đệ nhất đại tộc tại Man Hoang, tộc Huyết Đằng, thế nên đương nhiên các cự thuyền vượt biển cũng bị bọn họ khống chế. Chỉ riêng việc tùy ý đi lại giữa các đại lục đã làm cho Liễu Minh có phần giật mình về thực lực của tộc này.
Dù sao thì Thái Thanh Môn của hắn thân là một trong Tứ đại Thái Tông đại lục Trung Thiên mà cũng chỉ có thể mở ra vài Bí Cảnh gần đó mà thôi, chứ cũng không thể tự do đi lại tới các đại lục khác được.
Thời gian trôi qua từng chút một, mãi tới hừng đông, hắn mới đọc xong những tin tức viết trên ngọc giản và điển tịch vừa mua. Lúc này, hắn đi tới trước cửa sổ, nhìn khung cảnh sáng sớm của thành Hắc Thủy, trong lòng có chút trầm ngâm. Không ngờ đại lục Man Hoang này lại phức tạp tới vậy. Bây giờ hắn đang ở thành Hắc Thủy, nằm ở cực Tây đại lục, còn Lạc Thành ở cực đông, khoảng cách giữa hai nơi không biết phải dùng bao nhiêu vạn dặm mới tính được. Hơn nữa, tại đại lục Man Hoang này, Truyền Tống Trận cũng cực kỳ hiếm thấy, chỉ có mấy thế lực lớn có một số mà thôi, vậy nên con đường này xem ra hắn cũng chỉ còn cách phi hành mà thôi. Có điều khác với các môn phái trong đại lục Trung Thiên có phần biểu hiện tương đối hòa bình thì trong yêu tộc, chuyện chém giết lại thường xuyên xảy ra. Nhất là trong các bộ lạc nhỏ, vì chuyện tài nguyên mà thường xuyên xảy ra chiến tranh. Tới Man Hoang bát tộc tuy rằng đã kiềm chế lẫn nhau, thế nhưng cũng thường xuyên xảy ra xích mích, hơn nữa trên đường đi cũng gặp nhiều chuyện nguy hiểm, bằng vào thực lực của Liễu Minh cũng không chắc có thể bình yên tới Lạc Thành.
Hắn nhìn ra cửa sổ một lúc lâu, hít một hơi thật sâu.
Dù có thế nào đi chăng nữa, nếu muốn trở về đại lục Trung Thiên, Lạc Thành là nơi bắt buộc phải tới. Nghĩ vậy, hắn liền quay lại trải bản đồ ra, bắt đầu tính toán đường đi. Khi trời sáng rõ, cuối cùng Liễu Minh cũng xác định lộ tuyến tới Lạc Thành, tiếp đó hắn lại gọi Càn Như Bình tới nói một lần.
"Muội không có kinh nghiệm đi xa, vậy nên cứ đi theo lộ tuyến Minh đại ca thiết lập là được." Dường như đêm qua Càn Như Bình cũng không ngủ, nàng vẫn ôm mấy ngọc giản trận pháp, mơ hồ nói.
"Vậy được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một ngày đã, mai lại lên đường vậy." Liễu Minh cười khổ một tiếng, không ngờ nha đầu này lại tin tưởng vào mình như vậy.
Một ngày sau, trên không trung thành Hắc Thủy, một chiếc phi chu màu trắng đi ra, bay về một phương xa...
Nửa năm sau, trên một đầm lầy rộng lớn màu nâu đang có một trận đại chiến diễn ra.
Ba tên Yêu tộc đầu hổ cường tráng đang điều khiển ba con phi cầm khổng lồ đuổi theo một thân ảnh ngân sắc bao phủ bởi màn sương đen.
Tên Hổ Yêu cầm đầu thân hình vô cùng cường tráng, toàn thân là những dải vằn màu trắng bạc, cơ bắp hai tay nổi lên cuồn cuộn, dường như tràn đầy lực lượng. Còn mấy cự cầm mà bọn họ điều khiển tuy kích thước cực lớn thế nhưng tốc độ phi hành lại cực nhanh, vừa đảo cánh một cái đã bay xa hơn mười trượng.
Có điều ngân sắc thân ảnh phía trước cũng không chậm, hơn nữa trên lưng y cũng có một cặp cánh bạc, mỗi khi chúng vỗ nhẹ là vô số hơi nước trên đầm lầy bay lên, làm cho thân ảnh màu bạc đó càng ngày càng mơ hồ, đồng thời tốc độ cũng tăng lên nhanh chóng.
Mấy Hổ Yêu trên lưng cự cầm thấy thế cũng không nóng nảy. Thế nên hai bên một đuổi một chạy, tốc độ lại sàn sàn như nhau, trong nháy mắt đã bay ra mấy trăm dặm, bay tới một khu rừng rậm.
Đúng lúc này, ba Hổ Yêu chợt cười lên mấy tiếng quái dị, đồng thời phía dưới khu rừng rậm chợt truyền tới một tiếng nổ lớn, vô số con ong màu trắng bay lên, phóng thẳng tới bóng người màu bạc phía trước.
Bên trong đám ong này cũng có hai tên Hổ Yêu, mỗi tên đều tản ra khí tức cấp Chân Đan mạnh mẽ. Lúc này, bầy ong chợt bắn ra vô số phong nhận, ập xuống bóng người kia.
Trong lúc nhất thời, trăm trượng xung quanh bóng người màu bạc bị bao phủ bởi màn phong nhận màu trắng, dường như bao phủ cả thân ảnh kia lại. Người kia thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng, hắc khí trên người lại tỏa ra nhiều hơn, bao phủ toàn bộ thân ảnh của hắn. Tiếp đó, hắn cũng không thèm trốn tránh mà trực tiếp lao thẳng vào màn phong nhận kia.
Mấy Hổ Yêu thấy thế thì vô cùng kinh sợ, đành trơ mắt nhìn thân ảnh kia lao qua màn phong nhận.
Trong màn hắn khí, bóng người kia hình như chẳng chịu chút tổn thương nào. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã thoát khỏi vòng vây, bỏ truy binh lại phía sau.
"Đứng lại! Đừng hòng trốn!"
Thấy cảnh này, tên Hổ Yêu cầm đầu giận dữ quát lớn, hắc khí trên người bốc lên ngùn ngụt, thân thể bỗng biến thành một ảo ảnh Cự Hổ màu trắng bạc lớn tầm mười trượng. Cự Hổ hé miệng, một cỗ sóng âm lập tức bắn ra, oanh kích vào sau lưng người kia.
Người này không chút kinh sợ, hắn vung tay lên, một tấm phù lớn chừng hai chục trượng tản mát ra khí tức mãnh liệt bắn ra, biến thành một đám Hỏa Long, Hỏa Cầu, Hỏa Xà và những phong nhận cực lớn va vào màn sóng âm kia.
Cả hai ầm ầm đụng vào nhau, gây ra một tiếng nổ lớn như sét đánh, những màn hào quang nhiều màu đan xen vào với nhau, hư không chấn động mãnh liệt, một làn sóng âm cực mạnh tản ra xung quanh.
Trong lúc đám Hổ Yêu bị màn sóng âm này cản lại, bóng người kia chớp động mấy cái đã biến mất nơi chân trời.
Tên Hổ Yêu cầm đầu thấy đuổi theo không kịp thì tức giận mắng ầm lên, sau đó đành bất đắc dĩ đưa đám Hổ Yêu kia hậm hực trở về.