"Trên ngọn núi này còn có những con Yêu Viên khác ư?" Kim Vũ vừa mới tận mắt nhìn thấy sự đáng sợ của Yêu Viên lông xám, nghe vậy bèn hít vào một hơi khí lạnh.
"Đúng vậy, trên núi trừ con vừa rồi bị đánh chết ra còn có bảy con khác nữa. Mà thực lực Yêu Viên lông xám ở trong đám Yêu Viên mới chỉ ở mức trung thượng mà thôi. Trong đó có một con Yêu Viên lông vàng, e rằng thực lực của nó chỉ cách cảnh giới Linh Sư nửa bước mà thôi. Kể cả là hai người chúng ta mà gặp phải, một chọi một cũng không phải là đối thủ." Dương Càn ngưng trọng nói.
Liễu Minh nghe đến đó, sắc mặt cũng không kìm được mà hơi đổi rồi.
"Tuy nhiên các ngươi cũng không cần quá lo lắng, những con Yêu Viên này mặc dù sức mạnh rất lớn, nhưng phần lớn bọn chúng đều có Linh tính không cao. Chỉ cần thực hiện vài kế nhỏ là có thể dụ dỗ tất cả chúng xuống. Duy có một rắc rối là làm như vậy tốn quá nhiều thời gian. Nhưng hiện nay đã có các ngươi gia nhập, chúng ta liền có thể mạo hiểm một lần lừa một hai con xuống." Thanh niên mặt đen bổ sung.
"Với thực lực của hai vị sư huynh, lại có hai người chúng ta gia nhập, có lẽ có thể một lần đối phó với hai ba con Yêu Viên hẳn là không thành vấn đề. Tuy nhiên trong đó phải không có con Yêu Viên lông vàng lợi hại nhất kia!" Liễu Minh suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.
"Điều đó là đương nhiên. Chúng ta phải nghĩ cách trừ bỏ sáu con khác trước đã, sau đó hợp lực đối phó con Yêu Viên lông vàng này. Đúng rồi, chỉ sợ hai vị sư đệ còn chưa biết, túi mật trong cơ thể những con Yêu Viên này nếu là sử dụng cùng rượu thuốc, có thể lập tức gia tăng một hai thành khí lực. Đương nhiên phải nhân lúc còn tươi mà dùng, một lần cũng không thể dùng quá nhiều, hơn nữa khí lực bản thân càng lớn thì hiệu quả lại càng mạnh. Nếu chúng ta thành công thì vừa một người được chia hai túi." Bộ dáng thanh niên mặt đen vốn là lơ đễnh, cuối cùng lại chợt lộ vẻ thần bí, nói.
"Còn có chuyện tốt như vậy sao!" Kim Vũ vừa nghe thấy vậy cũng có chút bất ngờ, nhưng trên mặt lại không có vẻ vui mừng lắm.
Đây cũng là chuyện rất bình thường, gã không phải là Luyện thể sĩ, khí lực lớn hơn một ít hoặc nhỏ hơn một ít cơ bản không có quá nhiều ý nghĩa.
Nhưng Liễu Minh nghe xong lại cực kỳ động tâm, song trên mặt lại không lộ ra chút nào, trái lại còn nhướng mày tiếp tục hỏi.
"Hai vị sư huynh nhất định phải lên núi này ư? Nếu những Yêu Viên này khó giải quyết như vậy cũng có thể chọn ngọn núi khác. Hay là trên núi khác cũng đều có những đầu Yêu thú cường đại khác ?"
"Ha ha, lời này của Bạch sư đệ rất đúng. Mấy ngày trước chúng ta đã đại khái tra xét năm ngọn núi qua một lần rồi. Chỗ này ngoài trừ có một vài con Yêu Viên ra, bốn ngọn núi khác cũng phân biệt bị Thiết Vũ điêu, Ngân Quan Mãng, ... vài đầu Yêu thú cường đại chiếm cứ. Vài con Yêu Viên này mặc dù cũng lợi hại, nhưng cũng coi như là dễ dàng đối phó. Thời gian chúng ta có thể ở lại bí cảnh còn không nhiều lắm, quả hồng đương nhiên phải chọn quả mềm nhất mà ngắt lấy. Những người khác nếu muốn đi lên mấy ngọn núi khác, hơn phân nửa cũng giống chúng ta thôi, không thể không hợp tác một phen." Thanh niên mặt đen cười ha hả rồi trả lời.
"Thì ra thật sự là như thế, việc liên thủ này ta không có bất cứ ý kiến gì." Liễu Minh thở nhẹ một hơi, cũng không tỏ ra quá mức giật mình.
Kim Vũ đương nhiên lại càng không còn chuyện phản đối.
"Tốt lắm, nếu hai vị sư đệ cũng đã đồng ý, hiện giờ chúng ta nên tiếp tục thương lượng các bước hành động cụ thể một chút. Tuy phương pháp dụ dỗ ban đầu rất hữu hiệu, nhưng hiện tại một lần cần dẫn xuống dưới một hai con thì đương nhiên có nhiều chỗ phải thay đổi." Thanh niên mặt đen vui vẻ nói.
Sau đó mấy người thương lượng ngay tại trong rừng rậm, ước chừng sau thời gian ăn hết một bữa cơm, cuối cùng mới xác định được kế hoạch cụ thể.
Lúc này, con Cốt Quỷ đầu trâu thân người kia đã kéo thi thể Yêu Viên tới trước mặt thanh niên mặt đen. Lúc này gã không khách khí mà lấy ra một lưỡi dao sắc bén từ trong ngực, vung lên vung xuống loạn xạ một hồi ở chỗ lồng ngực con vượn bị phá vỡ, cuối cùng cũng tìm được túi mật màu đen nhạt to cỡ quả táo, từ đó tản ra một mùi tanh nồng.
Thanh niên mặt đen dường như không thèm để ý tới mùi vị khác thường của túi mật, dùng tay bỏ thẳng vào miệng rồi nuốt xuống, sau đó lại nhanh chóng lấy ra một bầu rượu rót ồng ộc vào thẳng cổ họng. Tiếp đó gã bắt đầu híp hai mắt thưởng thức mùi vị, dường như đang chậm rãi nhấm nháp một món ngon tuyệt mỹ nào đó.
Liễu Minh thấy cảnh này, trong lòng chẳng biết nên nói lời gì.
Xem ra tính tình vị Đại sư huynh Cửu Khiếu Tông này dường như thật đúng là rất khác người thường, nhưng không biết làm sao lại có thể qua lại thân thiết với Dương Càn như vậy được.
Lúc này thi thể còn lại của Yêu Viên, ngoại trừ cái đầu lâu bị Dương Càn cắt đi, tất cả bộ phận khác đều bị một quả cầu lửa biến thành tro tàn.
"Việc này không nên chậm trễ! Trước tiên Vân huynh sẽ dẫn hai ngươi đi tới địa điểm thuận tiện mai phục ở bên kia để mau chóng khôi phục thể lực. Còn ta sẽ lên núi quan sát hành động của mấy con Yêu Viên. Sáng sớm ngày mai là thời điểm hành động chính thức của chúng ta." Dương Càn nói.
Ba người kia nghe thấy vậy đều không có dị nghị gì.
Vì thế Dương Càn sau khi thu lại Cốt Quỷ thật lớn, lập tức bay thật nhanh về phía đỉnh núi cách đó không xa.
Mà thanh niên mặt đen thì tay áo run lên, một quả cầu màu vàng lăn ra, sau một hồi tiếng trầm đục biến hình, liền biến thành một con Khôi Lỗi Cự Lang dài hơn một trượng.
Thanh niên mặt đen nghênh ngang cưỡi lên, chạy như bay tới một chỗ bí mật nào đó.
Kim Vũ và Liễu Minh đương nhiên thành thành thật thật theo sát phía sau.
******
Ở chân một ngọn núi khác, một đôi đệ tử nam nữ Hóa Nhất Tông có gương mặt khá giống nhau đang đứng trên một tảng đá lớn nhìn lên đỉnh núi, sắc mặt cả hai đều rất khó coi.
"Huynh trưởng, huynh cảm ứng không sai chứ! Khí tức con Xích Giao kia đúng là từ phía trên kia truyền xuống hay sao? Trên đó rõ ràng là có mấy con Ngân Quan Mãng mà!" Hai hàng lông mày đen của nữ tử nhỏ nhắn nhăn lại mà hỏi.
"Không sai đâu. Ta đã dùng hết cả bình tinh huyết Hải Giao này để thi triển bí thuật đặc thù trong tộc, trong vòng mười ngày đều có cảm ứng được khí tức của các loại Giao, điều này tuyệt không có vấn đề. Chắc rằng con Yêu Giao kia có biện pháp nào đó để lẻn lên phía trên mà không cho mấy con Ngân Quan Mãng phát hiện." Nam tử cũng thu lại ánh mắt, như đang suy nghĩ điều gì đó, chậm rãi nói.
"Nếu nói như vậy thì đúng là có chút khó giải quyết. Vài con Ngân Quan Mãng này rõ ràng khá mạnh, cho dù hai người chúng ta liên thủ đối phó sợ rằng cũng phải tốn không ít sức lực a." Nữ tử nhỏ nhắn có chút phiền muộn nói.
"Khó giải quyết cũng phải giải quyết hết bọn chúng. Ta đã dùng hết tinh huyết Hải Giao rồi, quyết không thể tay không mà về. Cùng lắm thì ta hồi phục chân thân, dùng bí thuật trong tộc để đối phó với mấy con Yêu mãng này!" Nam tử nói không chút do dự.
"Nếu huynh trưởng thực sự đã hạ quyết tâm, tiểu muội đương nhiên sẽ toàn lực phối hợp. Muội sẽ tận lực bố trí một chút cấm chế đơn giản cho huynh ở xung quanh đây, như vậy trong lúc động thủ cũng không sợ bị những người khác âm thầm rình xem." Nữ tử nhỏ nhắn sau một phen suy tính, rút cuộc cũng nghiêm túc nói.
"Tốt lắm, từ nhỏ tiểu muội đã có biểu hiện rất bất phàm trên phương diện trận pháp, mặc dù bị giới hạn bởi tu vi và thời gian nên không thể bố trí cấm chế rất phức tạp, nhưng dùng để đối phó với những Linh Đồ Nhân tộc này tiến vào bí cảnh cũng tuyệt đối là thừa sức rồi. Lúc này, vi huynh cũng có thể mạnh tay đánh cược một lần a." Sau khi nam tử nghe xong, tự nhiên vô cùng mừng rỡ.
"Vậy thì xin huynh trưởng đợi thêm hai ngày, thời gian dài như thế mới đủ để muội chuẩn bị tốt hết thảy." Nữ tử nhỏ nhắn nghiêm mặt trả lời.
Lúc này đây, nam tử sau một hồi suy nghĩ liền luôn miệng đồng ý.
******
Tại sườn núi mà lúc trước Mẫn Thú bị mất mạng rớt xuống, một nữ tử Thiên Nguyệt Tông lưng đeo một thanh trường kiếm trắng như tuyết đang yên lặng đứng ở đó, nhìn lên đỉnh núi dốc đứng phía trên như đang ngắm cái gì đó.
Không biết bao lâu sau, cánh tay nàng này bỗng nhiên chuyển động, ngọc thủ (*) đặt lên chuôi kiếm sau lưng, đồng thời quay đầu nhìn vào một tảng đá lớn gần đó rồi lạnh lùng nói.
(*) tay mịn màng như ngọc.
"Ai lén lén lút lút trốn ở đó, đi ra cho ta!"
"Hắc hắc, không hổ là kẻ có được Thông Linh Kiếm Thể nghìn năm có một của Thiên Nguyệt Tông, ta chỉ thở hơi mạnh một chút đã bị sư muội phát hiện ra rồi."
Sau tảng đá lớn vang lên một tiếng cười hắc hắc, sau đó một gã nam tử mặc huyết bào, dáng người cao gầy, miệng cười cười bước ra.
"Huyết Tứ, thì ra là ngươi!" Nữ tử Thiên Nguyệt Tông sau khi thấy rõ khuôn mặt nam tử mặc huyết bào cũng có vài phần ngạc nhiên.
"Trừ tại hạ ra, còn có thể là ai dám nói chuyện với Trương sư muội như vậy chứ. Xem dáng vẻ của sư muội, hẳn là cảm thấy có chút hứng thú với mấy con Thiết Vũ Điêu này a. Yêu cầm có tiềm lực lớn như thế, nếu có thể đoạt được mấy quả trứng mà nói, kể cả là không cần mấy bảo vật khác trên núi, cũng đáng để chúng ta liều mạng một phen rồi." Huyết Tứ điềm tĩnh nói.
"Chúng ta? Ta đề cập tới việc liên thủ cùng ngươi lúc nào!" Nữ tử Thiên Nguyệt Tông trầm ngâm một chút, sau đó lại cười lạnh một tiếng trả lời.
"Trương sư muội nói đùa, chưa cần nói đến chuyện hai tông chúng ta liên thủ, chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể một mình đối phó với Thiết Vũ Điêu trên núi hay sao?" Huyết Tứ được nghe lời ấy, sắc mặt có chút khó coi.
"Ta làm thế nào còn cần ngươi tới dạy bảo à! Hiện giờ hoặc là lập tức rời đi, hoặc là đón ba kiếm của ta trước rồi hẵng nói sau. Nếu sau ba kiếm còn có thể không tổn hao gì thì ta có lẽ sẽ nghĩ đến chuyện liên thủ." Nữ tử trẻ tuổi Thiên Nguyệt Tông mặt không lộ ra chút cảm xúc nào, hơn nữa cổ tay run lên, thanh trường kiếm trắng như tuyết sau lưng lúc này đã rút ra được vài tấc, lộ ra thân kiếm óng ánh. Lúc này một luồng khí tức cực kỳ lạnh lẽo cuốn về phía đối diện.
Huyết Tứ vừa tiếp xúc với luồng hàn khí này liền rùng mình một cái, nhưng sau đó lập tức quát lên một tiếng giận dữ, khí tức trên người đột nhiên tăng mạnh. Sau đó một luồng huyết khí phóng lên trời, sau khi quay mấy vòng liền ngưng tụ lại rồi nhanh chóng hạ xuống quấn quanh nam tử mấy vòng. Từ xa nhìn lại, trông hắn giống như một con rắn lớn màu đỏ máu, thô to dị thường.
Nữ tử Thiên Nguyệt Tông thấy vậy, trên mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào, cổ tay khẽ run lên, trường kiếm sau lưng rõ ràng đã rút ra non nửa. Hàn khí lúc này giống như hóa thành thực thể, ào ào cuốn ra bốn phương tám hướng.
Mặt đất xung quanh những nơi hàn khí trắng xoá đảo vang lên những tiếng "cạch cạch" lớn, rõ ràng đã ngưng kết ra một tầng sương lạnh thật dày.
"Hay, nếu sư muội một lòng muốn thử bản lĩnh của ta, vi huynh cũng không thể không lĩnh giáo chỗ huyền diệu của Thông Linh Kiếm Thể rồi." Hai mắt nam tử mặc huyết bào nheo lại, giống như như rắn độc nhìn chằm chằm vào nữ tử trẻ tuổi Thiên Nguyệt Tông một lúc lâu, bỗng nhiên cười một tiếng âm hiểm rồi trả lời.
Mà nữ tử trẻ tuổi nghe được lời này, trên mặt rút cuộc cũng lộ ra một chút bất ngờ, nhưng miệng lại không chút do dự nói ra:
"Kiếm thứ nhất!"
Vừa dứt lời, trường kiếm sau lưng nàng mờ đi một cái đã xuyên qua hư không đến trước mặt nam tử, sau khi đột nhiên rung lên một cái, đã có một mảng lớn hàn quang lành lạnh bay vọt ra, trong tiếng xé gió bỗng hóa thành chi chít chằng chịt kiếm ảnh bắn về phía đối diện.