Liễu Minh trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lão giả áo đen chỉ có tu Ngưng Dịch hậu kỳ vậy mà khi đối mặt với Hàn Diệp, còn muốn tùy tiện hơn so với mấy tên trưởng lão Hóa Tinh Kỳ của bộ lạc Lạc Nhật.
"Liễu đạo hữu, để ta giới thiệu một chút, vị này chính là Bách Văn trưởng lão, cũng là đồ đằng sư của Lạc Nhật chúng ta, còn hai vị đạo hữu này là tu sĩ tới từ đại lục Trung Thiên." Hàn Diệp dường như không hề để ý đến thái độ hờ hững lão giả áo đen, ngược lại còn giới thiệu một phen.
"Ta không quản bọn hắn là cái khỉ gió gì hay từ đâu đến. Nơi này chính là cấm địa của bộ lạc chúng ta, người không có phận sự nên sớm lui ra." Lão giả áo đen lườm hai người Liễu Minh một cái, không chút khách khí nói.
Liễu Minh nghe vậy, khuôn mặt không hề lộ ra một chút dị sắc nào, bộ dáng thập phần bình tĩnh, lão giả áo đen thấy vậy, trong mắt phản phất ánh sự giận dữ, đang lúc muốn mở miệng nói thêm cái gì nữa, thì Hàn Diệp lại nói tiếp:
"Bách Văn trưởng lão không cần tức giận, hai vị đạo hữu này đều là khách quý trong tộc, hơn nữa họ đối với đồ đằng bí thuật cũng có hiểu biết, cho nên ta mới đưa họ tới quan sát thoáng một chút."
"Các ngươi cũng là Đồ Đằng sư sao?" Lão giả áo bào đen nghe lời ấy, trên mặt sắc giận dữ hơi liễm, ánh mắt hồ nghi chuyển vài vòng trên người Liễu Minh.
"Tại hạ đối với đồ đằng bí thuật chỉ là tài thô học thiển, xa xa không thể bì kịp Như Bình." Liễu Minh mỉm cười, nhìn Càn Như Bình bên cạnh liếc mắt một cái.
Lão giả áo bào đen lúc này mới đem ánh mắt nhìn sang Càn Như Bình, sắc mặt lộ ra một tia kinh ngạc. Chỉ thấy ánh mắt của cô gái này từ đầu đến giờ không hề rời khỏi năm căn đồ đằng chi trụ trên tế đàn, chỉ khi nghe Liễu Minh nói đến tên mình mới giật mình quay lại, trên mặt lập tức hiện ra một tia ngượng ngùng nói:
"Hàn tộc trưởng, có thể cho phép tiểu nữ đến gần đó một chút hay không?"
"Đương nhiên có thể, Càn đạo hữu xin cứ tự nhiên." Hàn Diệp không chút do dự gật đầu sau đó trả lời.
Nói xong, Hàn Diệp lườm lão giả áo đen một cái.
Lão giả áo đen mặc dù mặt không đổi sắc, nhưng vẫn tránh ra một bên. Hắn cũng bước tới gần, đôi mắt chăm chú nhìn Càn Như Bình, trên mặt tràn đầy vẻ hoài nghi. Càn Như Bình nhìn Hàn Diệp cười nhẹ một tiếng, biểu thị sự cảm tạ, sau đó cất bước đi tới gần tế đàn.
Ánh mắt Liễu Minh cũng tùy thời dời về phía năm căn Tử sắc trên tế đàn, đánh giá một chút. Nhưng thấy năm căn Tử sắc ngoại trừ Linh Văn, trên đỉnh riêng từng cây còn có pho tượng Yêu thú nằm sấp tướng mạo kỳ dị, thoạt nhìn có chút giống ngựa, lại có chút giống tê giác, cùng đồ đằng chi trụ năm đó ở Trung Thiên Đại Lục Nam Man chi địa chứng kiến thập phần tương tự, chỉ là càng tinh diệu hơn mà thôi.
Liễu Minh suy nghĩ, trên mặt hiện lên vài phần vẻ hiểu rõ. Nghĩ đến loại đồ đằng Yêu thú mượn nhờ lực lượng bí thuật, vốn chỉ có Yêu tộc am hiểu, không ngờ Man Hoang đại lục lại là khởi nguyên chi địa của Yêu tộc, vậy thì ở Trung Thiên Đại Lục Nam Man chút ít đồ đằng chi thuật kia, vô cùng có khả năng là có nguồn gốc từ Man Hoang đại lục.
Cùng lúc đó, Càn Như Bình cũng đã đi tới khoảng cách tế đàn chưa đầy hơn một trượng vị trí, ánh mắt tại cách hắn gần đây một căn đồ đằng chi trụ bên trên quan sát. Trong thời gian kế tiếp, nàng từng căn lại từng căn, đem năm cây cột đều cẩn thận xem xét một lần.
Liễu Minh sớm đã quen với việc Càn Như Bình tập trung nghiên cứu trận pháp chi đạo, còn Hàn Diệp tính nhẫn nại rất tốt, từ đầu đến cuối đều không có biểu hiện ra vẻ không kiên nhẫn, nhưng lão giả áo đen có chút không kiên nhẫn được nữa. Bất quá đã tộc trưởng vừa mới nói để cho người ta nghiên cứu nên lão cũng không thể nói thêm cái gì.
"Bí thuật đồ đằng của quý bộ lạc xác thực tinh diệu, cùng trận pháp cấm chế Nhân tộc chúng ta mỗi người mỗi vẻ." Càn Như Bình quay người nhìn Hàn Diệp Tộc trưởng thi lễ một cái, miệng giống như cười rồi nói.
"Càn đạo hữu xem có thể hiểu cái đồ đằng chi trận huyền diệu của bổn tộc?" Hàn Diệp có chút kinh ngạc hỏi.
Hắn sở dĩ mang hai người đến đây, không cho rằng đối phương có thể hiểu đồ đằng bí thuật của Yêu tộc, mà kỳ thật là có tính toán khác trong lòng.
"Không dám nói thập phần thấu triệt, bất quá đồ đằng chi thuật cùng trận pháp chi đạo căn bản là giống nhau, đều là nghĩ cách tụ tập Thiên Địa linh khí ở chung quanh, cũng sinh ra nhiều loại công thủ biến hóa. Căn cứ theo quan sát của tiểu nữ, đạo bí thuật này của quý tộc hẳn là thuần về phòng thủ hơn nữa còn ẩn chứa một ít tác dụng nhiễu loạn thần trí, không biết đúng không?" Càn Như Bình cười cười nói.
Hàn Diệp nghe vậy ánh mắt lóe lên, không nói gì, lão giả áo đen đứng ở một bên cũng đã mở to hai mắt, trên mặt lộ ra thần sắc chấn kinh.
"Ha ha, Càn tiên tử quả nhiên là Trận Pháp đại sư, khó trách lại được Liễu đạo hữu coi trọng đến thế." Hàn Diệp liếc nhìn Liễu Minh tiếp đó bỗng nhiên cười ha ha nói.
"Tộc trưởng quá khen." Càn Như Bình hơi cúi đầu xuống trả lời.
"Nếu như Càn đạo hữu đã có kiến giải thâm sâu đối với trận pháp chi đạo, không biết có thể chỉ điểm một hai cho đồ đằng chi trận của bổn tộc?" Hàn Diệp Tộc trưởng cười ha hả nói.
Lão giả áo đen nghe được chuyện đó, biến sắc, đang muốn nói lại đụng phải ánh mắt nhàn nhạt của Hàn Diệp, thân thể bỗng nhiên lạnh lẽo, lập tức không nói ra lời.
Càn Như Bình quay đầu nhìn về phía Liễu Minh, đã nhận được một cái chớp mắt của hắn, liền cười khẽ nói:
"Chỉ điểm thì không dám nhận, bất quá năm căn đồ đằng chi trụ của Quý Tộc liên hệ ở giữa xác thực có một chút vấn đề..."
Càn Như Bình thanh âm chậm rãi, lời nói nhỏ nhẹ vạch ra một ít điểm yếu của đồ đằng chi trận, mỗi chữ mỗi câu đánh động lòng người. Lão giả áo đen vốn là còn có chút bất mãn, một khắc sau thái độ đối với Càn Như Bình cũng hoàn toàn cải biến, trong ánh mắt tràn đầy ý khâm phục, thành thành thật thật rủ tai xuống lắng nghe.
"Những vấn đề đạo hữu vừa mới vạch ra, vấn đề nào cũng sâu sắc, thật sự đã khiến lão phu càng thêm bội phục, chỉ là không biết những vấn đề này, Càn đạo hữu có thể có biện pháp giải quyết hay không?" Hàn Diệp nhìn về phía Càn Như Bình ánh mắt cũng trở nên cung kính, chắp tay thi lễ một cái, hỏi.
"Cái này... Tiểu nữ là lần đầu tiếp xúc loại đồ đằng bí thuật của Yêu Tộc, chỉ có thể hết sức cố gắng, chứ không dám cam đoan có thể giải quyết hết những vấn đề này." Càn Như Bình do dự một chút, trong tai bỗng nhiên vang lên truyền âm của Liễu Minh, liền đáp ứng trả lời.
"Tốt, Càn tiên tử chịu ra tay là được, nếu như muốn giúp đỡ, cứ việc dặn dò Bách Văn trưởng lão là xong." Hàn Diệp lập tức vui vẻ nói.
"Vậy thì được rồi." Càn Như Bình nhìn Liễu Minh liếc, nhẹ gật đầu...
Bộ tộc Lạc Nhật đã trải qua lần tập kích này của Yêu thú, toàn bộ lạc tuy tổn thương không lớn, nhưng bầu không khí trong sơn cốc lại trở nên khẩn trương dị thường, nhân thủ ở bốn phía dò xét so với trước nhiều hơn gấp hai ba lần.
Một đạo nhân ảnh từ cổng sơn cốc vượt qua tường thành bay vào trong đại điện, đúng là Hàn Tín.
Hắn bước đi vào đại điện, một lát sau lại cau mày đi ra.
"Có thấy cha ta ở đâu không?" Hàn Tín hỏi một tên thủ vệ bên ngoài đại điện.
"Khởi bẩm thiếu chủ, tộc trưởng vừa rồi đã mang theo hai vị tu sĩ tiến vào đồ đằng cổ bảo." Viên thủ vệ vội vàng trả lời.
Hàn Tín nghe vậy ngẩn ngơ.
Liền ngay lúc này, trong sơn cốc quang trụ trên đài cao bắn ra tử sắc chợt một hồi lập loè, từ đó truyền ra một hồi long long nổ mạnh, giống như sấm rền. Tử sắc bình chướng ở trên không của sơn cốc cũng theo đó kịch liệt dậy động, nổi lên trận trận rung động, như là sóng quyển vân thư*, khí thế cực kỳ kinh người.
sóng quyển vân thư ta chỉ hơi mơ hồ hiểu, nhưng không biết diễn đạt văn phong như thế nào nên để y cho nó hay hihi_ ta chém tí
Toàn bộ tu sĩ của bộ tộc Lạc Nhật thấy vậy đồng loạt đại biến sắc mặt, tất cả đều nhìn về phía đồ đằng cổ bảo, một ít trưởng lão có tu vi Hóa Tinh kỳ thì trực tiếp bay ra khỏi sơn cốc xem xét tình hình. Thế nhưng đại môn cổ bảo vẫn đang đóng chặt, những người tới cũng chỉ có thể đứng nhìn bất lực.
"Đây rốt cuộc là có chuyện gì?"
Một lão giả Yêu tộc tóc trắng, hai lỗ tai vừa dài vừa hẹp, nhìn cổ bảo trên không, chỉ thấy tử sắc quang trụ đang không ngừng lập loè chấn động, quay đầu nhìn mấy người chung quanh, trầm giọng hỏi. Mấy người này cũng nhìn nhau mờ mịt, hiển nhiên cũng không có đầu mối. Chính vào lúc này, một đạo độn quang từ chỗ đại điện bay nhanh đến, lóe lên lộ ra thân ảnh Hàn Tín.
"Thiếu chủ!" Mấy người trưởng lão vội vàng thi lễ một cái.
Hàn Tín trả lễ, ánh mắt nhìn hướng đại môn cổ bảo đang đóng chặt, lông mày cũng nhíu lại.
"Thiếu chủ, ngươi có biết ở đây đã phát sinh chuyện gì không? Chẳng lẽ là đồ đằng chi trụ xảy ra vấn đề gì?" Một lão giả Yêu tộc mở miệng hỏi.
"Ta cũng không rõ. Bất quá ta vừa mới biết, phụ thân đã mang theo hai người tu sĩ Nhân tộc đã tiến nhập vào trong." Hàn Tín ánh mắt lóe lên nói.
Mọi người ở đây nghe vậy, đều ngơ ngẩn.
"Tộc trưởng tại sao lại mang ngoại nhân tiến vào đó? Chẳng lẽ biến cố vừa là do hai người bọn họ làm ra. Có khi nào những kẻ này lại có ý đồ bất lợi đối với bổn tộc!" Một lão giả chợt biến sắc nói.
Những người khác nghe vậy, thần sắc đều thình lình trầm xuống.
"Có lẽ là không, nếu như Liễu đạo hữu muốn gấy bất lợi đối với bổn tộc, lúc trước sẽ không ra tay cứu ta. Hơn nữa, nếu phụ thân đại nhân đã đưa hai người bọn họ tiến vào trong cổ bảo, nhất định lão nhân gia đã có ý định riêng của riêng mình, chúng ta tốt hơn hết là yên lặng theo dõi kỳ biến đi." Hàn Tín trầm ngâm một chút, thì nói như thế.
Những người khác nghe vậy, từ chối cho ý kiến chỉ nhẹ gật đầu, thần sắc vẫn một bộ lo lắng. Tất cả mọi người không có ly khai dù thời gian nửa ngày đã trôi qua, hơn nữa càng ngày càng nhiều người nhao nhao tụ tập lại nơi này.
Cổ bảo trên không tử sắc quang trụ giằng co biến hóa trọn vẹn thời gian một khắc sau đó, rốt cục ổn định lại, tử sắc quang trụ phóng lên trời so với trước không chỉ vừa thô vừa to hơn gấp bội, mà trên không sơn cốc Tử sắc bình chướng rõ ràng cũng dày đặc hơn nhiều.
"Răng rắc" một hồi!
Đại môn Cổ bảo từ từ mở ra, ba bóng người từ bên trong đi ra, đúng là ba người Hàn Diệp, Liễu Minh, Càn Như Bình. Hàn Diệp trên mặt nét tươi cười, ẩn ẩn còn có chút hưng phấn, Liễu Minh thần sắc bình tĩnh, mà Càn Như Bình sắc mặt lại có chút tái nhợt.
"Phụ thân, mới vừa rồi đã phát sinh chuyện gì?" Hàn Tín bay tới, liếc nhìn hai người Liễu Minh, nhẹ giọng hỏi.
"Ha ha, các ngươi không cần kinh hãi cái gì, mới vừa rồi là lão phu thỉnh Càn đạo hữu hỗ trợ chúng ta cải biến đồ đằng chi trận, đồng thời tăng thêm lực phòng ngự. Càn đạo hữu thế mà lại là một vị Trận Pháp đại sư, sau khi nàng thi triển diệu thủ, đồ đằng chi trận bổn tộc đã được cải tiến rất nhiều, tin tưởng có thể bình yên vượt qua thú triều lần này." Tộc trưởng Hàn Diệp hướng về mọi người khoát tay áo, ha ha cười nói.
Mọi người ở đây nghe vậy một hồi khiếp sợ, hơn mười đạo ánh mắt đồng loạt rơi vào Càn Như Bình đang đứng bên cạnh Liễu Minh.
Càn Như Bình thấy vậy, tựa hồ bị hoảng sợ, thân thể theo bản năng núp ra sau lưng Liễu Minh có ý tránh né.
"Tốt rồi, ở đây đã không có việc gì, các ngươi nên tản ra đi làm chuyện của mình đi, ta còn có chuyện trọng yếu muốn trao đổi cùng hai vị khách quý một chút." Hàn Diệp thấy vậy, lại phân phó một câu.