Chương 1220: Lạc Thành và cự thuyền vượt biển

Ma Thiên Ký

Vong Ngữ 25-07-2021 11:01:27

Đúng lúc sĩ khí tu sĩ Yêu tộc của bộ lạc Lạc Nhật đang dâng cao thì dị biến phát sinh! Bên trên sơn cốc, không gian giữa bầy phi xà xanh biếc chợt chấn động, ba con Yêu thú được bao phủ bởi một màn sương thanh sắc hiện ra. Mỗi con cách hai con còn lại chừng trăm trượng, tạo thành một thế cục hình tam giác. Đứng trên đài cao Liễu Minh chợt ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lên thì thấy ba con quái xà này nửa thân dưới nhìn không khác với những con phi xà còn lại, còn nửa thân trên là một nam tử cởi trần đầu trọc, sau lưng có một đôi cánh thanh sắc dài chừng hai ba trượng, lưỡi rắn phun ra nuốt vào liên tục, hai chiếc răng nanh dài ẩn hiện một chút màu xanh. Ba đầu Yêu Thú này vừa xuất hiện, bụng liền phồng lên, phun ra một đoàn chất lỏng óng ánh xanh biếc. Ba đoàn lục dịch này mau chóng tan ra, ngưng kết lại với nhau tạo thành một màn sương mù lan ra mấy trăm trượng, bao phủ toàn bộ màn phòng hộ màu tím nhạt bên dưới, đồng thời một cơn gió xanh thổi ra, cuốn lấy những mũi tên vừa bay tới, làm cho chúng rơi xuống đất. Lớp phòng hộ vừa chạm vào màn sương này thì lập tức phát ra những tiếng xì xì, sau đó liền tỏa ra một làn khói xanh, năm ảo ảnh Mô Thần cũng mờ đi mau chóng, màn sáng dần trở nên nhạt nhòa. Những con phi xà còn lại vừa thấy ba con Yêu thú kia xuất hiện thì liền phát ra những tiếng tê tê, tiếp tục phun ra lục dịch, công kích màn sáng màu tím. "Không xong! Đó là Vũ Xà cấp Chân Đan!" Hàn Tín vừa nhìn thấy cảnh bên trên liền giật mình thốt ra. "Đại trận đồ đằng sợ rằng không chống nổi độc của ba đầu Vũ Xà cấp Chân Đan kia. Liễu đạo hữu, sợ rằng cần phiền đạo hữu trợ giúp một chút." Sắc mặt Hàn Diệp biến đổi vài lần rồi quay đầu chắp tay nói với Liễu Minh. "Như Bình, đứng ở chỗ này, đừng đi đâu, ta sẽ về nhanh thôi." Vừa nói tới chữ cuối cùng, Liễu Minh đã hóa thành một bóng đen, lao nhanh lên không trung. Tới lúc Hàn Diệp và Hàn Tín kịp phản ứng thì Liễu Minh đã bay ra ngoài màn sáng, đứng sau lưng một đầu Vũ Xà cấp Chân Đan. Thấy Liễu Minh xuất hiện, đầu Vũ Xà này liền giật mình, y quay người lại, đôi mắt hẹp dài ánh lên mấy tia sắc lạnh, y há miệng phun ra một tấm lụa màu lục. Một mùi máu tươi làm cho người ta muốn ói chợt tỏa ra, đồng thời tấm lụa đã lập tức bay tới trước mắt Liễu Minh, định chụp lấy người hắn. Thế nhưng hình ảnh 'Liễu Minh' chợt biến mất, chỉ để lại một ảo ảnh mà thôi. Đúng lúc này, không gian sau lưng đầu Vũ Xà chợt chấn động, Liễu Minh hiện ra, hắn vẫy nhẹ tay. Một con giao long màu đen hiện ra, mang theo một lực lượng tựa sơn hà ập tới. Vũ xà vô cùng kinh hãi, nó há miệng phun ra một màn sương xanh, đồng thời cũng biến ra một bình chướng lục sắc chắn trước người. Một tiếng Ầm! vang lên, một đạo kiếm quang bắn ra. Khoảng cách gần như thế Vũ Xà không thể tránh nổi, chỉ thấy kiếm quang bay qua, đầu lâu Vũ Xà liền lăn xuống, trong mắt vẫn còn hiện lên nét hoảng sợ. Thân không đầu của quái xà còn chưa kịp rơi xuống thì Liễu Minh đã nhoáng một cái, xuất hiện trước một đầu Vũ Xà khác, hai tay hắn vung lên, vô số quyền ảnh màu đen như cuồng phong tung ra, nện thẳng xuống thân hình quái xà. Vũ Xà chỉ kịp thét lên một tiếng đã hóa thành thịt nát. Cách đó không xa, đầu Vũ Xà còn lại thấy cảnh này thì sắc mặt đại biến, lập tức xoay người, chạy thục mạng về phía sau. Thế nhưng chỉ một khắc sau, một bóng vàng cực nhanh bắn tới. Bên trong bóng vàng, có thể thấy được một bóng viên cầu lờ mờ, còn chưa chạm vào người Vũ Xà đã hóa thành một bắn ra một tia sáng vàng quấn chặt lấy đuôi nó, làm cho nó sựng lại một chút. Vũ Xà thét lên một tiếng, đành trơ mắt nhìn bóng vàng kia nện xuống đầu mình mà không cách nào tránh được. Một tiếng trầm đục vang lên! Đầu của Vũ Xà như trái dưa hấu, vừa đập xuống đã vỡ tung tóe, thân hình mềm nhũn rơi xuống đất. Ba đầu Vũ Xà cấp Chân Đan vừa chết thì màn sương xanh bao phủ đại trận phòng hộ cũng tan đi, năm ảo ảnh Mô Thần lại tiếp tục hiện ra rõ nét, vờn quanh đại trận. Cùng lúc đó, theo một tiếng xé gió vang lên, vô số mũi tên lập tức bắn ra. Biến cố này xảy ra vô cùng mau chóng, đám Vũ Xà còn lại thấy thế thì hoảng sợ thét lên một tiếng rồi lập tức bỏ chạy tứ tán, làm cho vô số Vũ Xà rơi xuống dưới làn mưa tên. Bên dưới đài cao, Hàn Diệp thấy cảnh này cũng giật mình. Y thực sự không ngờ ba đầu Vũ Xà cấp Chân Đan lại bị Liễu Minh chém giết dễ dàng đến vậy, thậm chí lời của hắn nói với Càn Như Bình cũng vừa mới thốt ra mà thôi. Hàn Tín và các tu sĩ bộ lạc Lạc Nhật thấy vậy cũng đều cực kỳ kinh sợ. "Chư vị! Liễu đạo hữu đã tạo cơ hội tốt như vậy, chúng ta đừng nên lãng phí." Thân là một tộc trưởng, Hàn Diệp đương nhiên chỉ giật mình một chút rồi lâp tức vung tay hô lớn mấy tiếng. Các binh sĩ kia nghe vậy thì hò reo vang dội, mau chóng đuổi theo đám yêu thú, chỉ để lại mấy tên giữ thành mà thôi. "Giết!" Chỉ trong một thời gian ngắn, ngoài sơn cốc của bộ lạc Lạc Nhật tràn ngập các loại hào quang khác nhau cùng với những tiếng hò hét đinh tai nhức óc, chiến đấu đã trở nên cực kỳ gay gấn. Đúng lúc này, chợt pháp trận phòng hộ bộ lạc Lạc Nhật phát sinh dị biến! Trên không trung chợt hiện lên một ánh sáng màu tím. Ngay sau đó, năm ảo ảnh Mô Thần liền bay lên không trung, hợp lại làm một, hóa thành một ảo ảnh Mô Thần khổng lồ. Một đạo hào quang màu tím nhạt bắn ra từ trong mắt Mô Thần, quét tới những Yêu thú bên ngoài. Đám Yêu thú vừa chạm vào màn hào quang kia liền choáng váng, trong mắt chợt hiện lên một chút thần sắc mê ly. Ngay sau đó, đám tu sĩ Lạc Nhật liền công kích tới, trở thành một đám thi thể. Chỉ trong thời gian một nén nhang, đại quân Thú Triều đã bị các dũng sĩ bộ lạc Lạc Nhật giết chết một số lớn. Những yêu thú còn lại thấy thế thì càng liều mạng rút lui hơn. Mắt thấy động tác của đám Yêu thú, những người trong sơn động liền thở hắt ra. Trong sơn cốc lập tức tràn ngập những tiếng hoan hô. Lần thú triều này chính là lần bọn họ cảm thấy thoải mái nhất, không tổn thất bao nhiêu tộc nhân đã đánh tan công kích của đối thủ. Hưng phấn qua đi, người trong tộc Lạc Nhật liền chia làm mấy đội, mau chóng tới thu dọn chiến trường, cẩn thận nhặt những xác yêu thú. Bởi da lông, xương cốt, nội đan của Yêu thú đều là thứ cực kỳ có giá trị. Bộ lạc Lạc Nhật của bọn họ chỉ là một tộc nhỏ, bình thường cũng phải dựa vào việc săn giết Yêu thú để đổi Linh Thạch mà thôi. Vậy nên mỗi lần thú triều tới thì vừa cực kỳ nguy hiểm, cũng vừa là cơ hội lớn lao. Đặc biệt là thú triều lớn như vậy, chỉ cần chống cự một lát, chém giết được một số lần lớn như vậy thì cũng đủ để bọn họ mở rộng thế lực được rồi. Khi đa số người tới quét dọn chiến trường thì tộc trưởng Hàn Diệp cũng lập tức phân chia công việc cho bọn họ. Hàn Tín thì dẫn theo mấy trưởng lão Hóa Tinh Kỳ và một đám đệ tử tinh anh khác thì tiếp tục đuổi theo đám Yêu thú. Làm xong những chuyện này, Hàn Diệp liền mời Càn Như Bình và Liễu Minh tới đại điện tộc Lạc Nhật. Lần thú triều này, tác dụng của Liễu Minh và Càn Như Bình không có ai có thể phủ nhận. Nếu không có hai người, bộ tộc Lạc Nhật này có may mắn vượt qua trận thú triều thì thực lực cũng hao tổn rất nhiều, không chừng còn bị mấy tộc khác chiếm đóng. Dù sao thì chuyện mạnh được yếu thua này ngày nào cũng xảy ra cả. "Lần này bổn tộc có thể bình yên vượt qua thú triều, đều là công của hai vị. Bây giờ, ta đại diện cho bộ lạc, tạ ơn hai vị." Tộc trưởng trịnh trọng thi lễ với hai người. "Tộc trưởng không cần phải khách khí, chuyện Liễu mỗ đã hứa thì đương nhiên sẽ làm được." Liễu Minh mỉm cười, thâm ý nói. Hàn Diệp nghe vậy thì hiểu được ý của Liễu Minh. Y cười khổ một tiếng rồi nói. "Đạo hữu yên tâm, cách trở về đại lục Trung Thiên ta đã ghi lại kỹ càng, mời đạo hữu xem qua." Hàn Diệp nói rồi lấy ra một cốt phiến đưa cho Liễu Minh. Ánh mắt Liễu Minh khẽ động, lập tức nhận lấy cốt phiến, đưa thần thức vào trong. "Lạc Thành..." Một lát sau, hắn thu lại thần thức, thì thào một câu. "Lạc Thành là một tòa thành lớn nằm ở cực đông đại lục Man Hoang. Nhân tộc của toàn đại lục đều ở đó. Theo lời vị trưởng lão kia thì ở đó có một loại thuyền cực lớn có thể vượt biển đi lại giữa hai đại lục. Đây là phương pháp về đại lục Trung Thiên duy nhất mà y biết." Hàn Diệp nói tiếp. "Thuyền lớn vượt biển ư?... Thì ra là vậy." Liễu Minh khẽ gật đầu, thu lại cốt phiến kia. "Còn đây là hai viên Mô Mục Châu, chỉ cần đeo trên người là có thể che giấu khí tức, hai vị hãy cất kỹ." Hàn Diệp tiếp tục lấy ra hai hộp ngọc, đưa cho Liễu Minh. Liễu Minh cười nhận lấy, vừa mở nắp ra thì thấy bên trong có hai viên châu hình bầu dục lớn cỡ nắm tay, không ngừng tỏa ra hào quang màu tím nhạt. Ánh mắt Liễu Minh sáng người, hai ngón tay cầm lấy một hạt châu, cẩn thận xem xét. Vừa sờ vào thì nơi tay đã truyền tới một sự lạnh lẽo, từ cánh tay hắn tràn vào trong cơ thể. Liễu Minh nhíu mày, lập tức phát hiện ra cả pháp lực của mình đã có chút lạnh lẽo, đồng thời tản ra yêu khí chấn động, cả người thay đổi hoàn toàn so với khi xưa.