"Ta đã từng nghe người nói qua quý các có một vị Đại sư giám định tọa trấn, có thể phân biệt các loại thiên tài địa bảo hiếm thấy trên thế gian, hơn nữa còn chưa bao giờ phạm sai lầm, không biết có phải là sự thật hay không?" Ánh mắt Liễu Minh đảo qua cửa hàng rộng rãi dị thường một vòng, sau đó mặt không lộ chút cảm xúc hỏi.
"A, thì ra là đạo hữu muốn tìm Sở đại sư giám định tài liệu. Tuy nhiên Sở đại sư mỗi lần giám định một vật đều mất phí ba trăm Linh Thạch. Hơn nữa còn phải là đồ vật tại hạ cũng không thể nhận ra mới có thể mời Sở đại sư ra tay." Nam tử râu cá trê không chút bất ngờ trả lời.
"Ra là các hạ cũng là một vị Giám Định Sư!" Liễu Minh nghe vậy, hơi bất ngờ nhìn kỹ nam tử trung niên.
"Không dám, tại hạ chỉ là từng theo Sở đại sư học tập một khoảng thời gian ngắn mà thôi, cũng có thể phân biệt được phần lớn tài liệu bình thường. Đương nhiên phí tổn tại hạ giám định đồ vật tiện nghi hơn rất nhiều, bình thường chỉ cần ba mươi Linh Thạch là được. Nếu đạo hữu không ngại có thể đưa cho tại hạ xem trước, nếu như không được thì lúc đó tìm Sở đại sư cũng không muộn a." Nam tử râu cá trê tươi cười nói.
"Nếu đã như vậy, ở đây ta có mấy vật, cứ để các hạ xem trước một chút đi." Liễu Minh nghe đến đây, hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Tốt, vậy mời đạo hữu tới tĩnh thất nói chuyện." Nam tử râu cá trê nghe vậy liền vui vẻ nói.
Mặc dù phí tổn để gã giám định bảo vật không cao, nhưng lại khác với chuyện bán ra những vật phẩm trong cửa hàng, toàn bộ Linh Thạch nhờ việc giám định đều thuộc về cá nhân gã.
Ba mươi Linh Thạch, đối với gã mà nói cũng là một khoản thu nhập xa xỉ rồi.
Vì vậy sau khi nam tử phân phó một gã tiểu nhị khác trong cửa hàng một tiếng, liền dẫn Liễu Minh đi vào trong một gian tĩnh thất rồi cùng ngồi xuống.
Lúc này, bàn tay Liễu Minh lật một cái liền lấy ra một bình nhỏ cao vài tấc đặt lên bàn, nói ngắn gọn :
"Đây là một lọ Chân Sát Khí không biết tên trong lúc vô tình ta lấy được, hy vọng tiên sinh có thể giúp ta giám định chủng loại một chút."
"Chân Sát Khí!" Nam tử râu cá trê nghe vậy, sắc mặt hơi đổi.
Cho dù là loại Chân Sát Khí rẻ nhất, mỗi phần đều có giá mấy vạn Linh Thạch. Hắn vốn tưởng rằng đối phương chỉ là một tán tu bình thường, hiện tại xem ra đã đoán sai rồi.
Ý nghĩ trong đầu nam tử râu cá trê nhanh chóng xoay chuyển, nhưng trên mặt lại đổi thành vẻ mặt cười khổ nói.
"Không ngờ các hạ lại để ta giám định bảo vật quý hiếm như Chân Sát Khí. Nếu như là tài liệu bình thường, tại hạ còn có thể phân biệt một chút, Chân Sát Khí thì chỉ sợ tại hạ lực bất tòng tâm rồi. Như vậy đi, ta sẽ mời Sở đại sư tới đây một chuyến. Đồ vật giá trị mấy vạn như thế này đã đủ để đại sư tự mình giám định rồi. Thế nhưng phí tổn kia thì ..."
"Chỉ cần có thể giám định ra lai lịch, phí tổn theo như lời ngươi nói lúc trước tuyệt không thành vấn đề. Nhưng nếu như không thể giám định được thì sao?" Liễu Minh mỉm cười trả lời.
"Ha ha, nếu như đại sư cũng không thể nào giám định được đồ vật của đạo hữu, bản các đương nhiên sẽ không thu bất cứ một viên Linh Thạch nào." Nam tử râu cá trê không chút do dự nói.
"Tốt, cứ quyết định như thế đi." Liễu Minh gật đầu.
Sau đó nam tử râu cá trê lập tức xin lỗi một tiếng rồi rời khỏi gian phòng.
Một lát sau, một thị nữ có khuôn mặt thanh tú đi đến, dâng lên một chén trà thơm rồi cúi đầu lui ra ngoài.
Lại qua một lát nữa, một lão giả mặc áo bào màu vàng, râu tóc bạc trắng, mũi rộng mắt to đi nhanh đến.
Nam tử trung niên râu cá trê thì theo sát phía sau, vừa thấy Liễu Minh liền vội vàng giới thiệu.
"Ta giới thiệu qua một chút, vị này chính là Sở đại sư!"
"Ngươi là người mời ta giám định Chân Sát Khí?" Lão giả mặc áo bào màu vàng không nói dông dài điều gì, ánh mắt chỉ nhìn lướt qua cái bình nhỏ trên bàn, sau đó bình tĩnh hỏi.
"Đúng vậy, lần này đã làm phiền đại sư rồi." Liễu Minh đứng dậy, ôm quyền thi lễ.
Lão giả mặc áo bào màu vàng gật gật đầu, một tay khẽ vẫy, bình nhỏ 'vèo' một tiếng đã bị hút vào trong tay lão giả.
Vị Sở đại sư này rõ ràng Pháp lực không kém, cũng có tu vi Linh Đồ trung kỳ.
Trước tiên Sở đại sư vuốt ve bình nhỏ trong tay một chút rồi sau đó một tay mới bấm niệm pháp quyết.
"Phốc" một tiếng!
Một màn hào quang màu trắng lớn hơn một xích đột nhiên hiện ra, vừa vặn bao trọn lấy bình nhỏ.
Lúc này lão giả mới dùng một ngón tay chạm nhẹ lên bình nhỏ, cái nắp lập tức bật ra, từ trong đó bay ra vài sợi chỉ đen mỏng manh.
Mỗi một sợi đều cực kỳ nhỏ, toàn thân óng ánh, chậm rãi bay vòng quanh bình nhỏ.
Hai mắt Sở đại sư nhíu lại, không biết thi triển loại pháp quyết nào, trong con ngươi mơ hồ có ánh sáng màu xanh lá cây chớp động, hơn nữa hai ngón tay nhoáng một cái liền kẹp lấy một sợi chỉ đen trong đó rồi kéo ra bên ngoài màn hào quang, đặt ngay dưới mũi ngửi nhẹ một cái, sau đó thả trở lại.
"Khô Âm Chân Sát, thuộc tính thiên Âm, sau khi ngưng Sát thành Cương có thể làm cho thân thể hàn âm khô khốc, từ đó tăng thêm lực phòng ngự, cũng có hiệu quả tăng phúc nhất định với pháp thuật Âm thuộc tính, nhưng lại bị pháp thuật dương cương hoặc là công pháp Hỏa thuộc tính cực kỳ khắc chế, có thể quy về Chân Sát hạ phẩm." Lão giả mặc áo bào màu vàng thu tất cả những sợi chỉ đen vào bình nhỏ, thản nhiên nói.
"Thì ra là Khô Âm Chân Sát, đa tạ đại sư." Liễu Minh nghe vậy, vẻ mặt như có điều suy nghĩ nói.
Thuộc tính Chân Sát theo như lời lão giả nói cùng với dự đoán trước kia của hắn cũng không sai khác nhiều lắm, xem ra là chính xác rồi.
"Ngoại trừ Chân Sát này, ngươi còn có vật nào khác cần lão phu giám định không?" Lão giả ném bình nhỏ ra phía trước, hờ hững hỏi, dường như cũng không quá để ý đến Chân Sát hạ phẩm.
"Sở đại sư quả nhiên danh bất hư truyền, ở đây ta còn có một vài loại tài liệu cần phân biệt một chú. Tuy nhiên trong đó có một vật quá mức kinh người, chỉ sợ nơi đây không quá thích hợp để đưa ra cho đại sư quan sát." Liễu Minh một tay bắt lấy bình nhỏ, thoả mãn gật đầu, nhưng giọng lại hơi đổi, nói.
"Không thích hợp đưa ra ở đây sao? Ta hiểu, đi theo ta. Bản các có một nơi bố trí đầy đủ cấm chế, có thể che giấu bất cứ khí tức gì, cũng có thể thừa nhận uy năng phát ra của bất cứ bảo vật nào. Mạnh chưởng quỹ, ngươi hãy mở Nghiệm Bảo Thất ra đi." Sở đại sư vốn hơi giật mình, thế nhưng lập tức nở nụ cười, quay đầu phân phó nam tử râu cá trê một tiếng.
"Vâng. Vị đạo hữu này, xin mời đi theo ta." Vị Mạnh chưởng quỹ kia nghe vậy, gật đầu nói.
Liễu Minh nghe thế, đương nhiên không có ý kiến gì, lập tức đứng dậy đi theo hai người rời khỏi gian phòng, đi ngang qua một phòng nhỏ rồi đi tới trước một cánh cửa đá màu trắng phủ đầy phù văn.
Một tay nam tử râu cá trê bấm niệm pháp quyết, điểm vào hư không một cái, cửa đá chậm rãi mở ra.
Ba người trước sau đi vào.
Liễu Minh quét mắt một vòng bên trong liền phát hiện nơi đây chỉ là một gian nhà đá loại nhỏ, dài rộng không quá mấy trượng, chính giữa ngoại trừ có một cái bàn hình tròn trắng noãn óng ánh, còn lại không thấy bất cứ thứ gì. Nhưng trên mặt đất và vách tường bốn phía xung quanh đều khắc chi chít chằng chịt Linh văn.
Liễu Minh tập trung nhìn kỹ những Linh văn kia, trong nội tâm cũng buông lỏng xuống.
Những Linh văn này tuy nhiều, nhưng đều là vài loại cấm chế đơn giản thường thấy nhất, cũng không có tác dụng vây khốn hoặc sát thương địch nhân.
Như vậy, hắn cũng không cần lo lắng Vạn Luyện Các này sử dụng cấm chế nơi đây làm chuyện gì bất lợi với hắn.
"Đạo hữu cảm thấy nơi đây thế nào, không biết cần loại cấm chế gì, lão phu có thể kích phát từng loại một." Lão giả mặc áo bào màu vàng nhìn thoáng qua Liễu Minh, giống như cười mà không phải cười nói.
"Những thứ khác coi như cũng được, nhưng tại hạ chỉ hy vọng mặt đất càng vững chắc hơn càng tốt." Liễu Minh đi vài bước trên mặt đất ghép bằng đá xanh, thần sắc không đổi nói.
"Gia cố mặt đất, điều này đương nhiên không có vấn đề." Lão giả mặc áo bào màu vàng hơi bất ngờ, nhưng tiếp đó một tay bấm niệm pháp quyết, lập tức một bộ phận Linh văn trên mặt đất sáng lên, nổi lên từng tầng hào quang óng ánh.
Tuy nhiên Liễu Minh thấy vậy lại lắc đầu, thò vào trong tay áo lấy ra một tấm Phù Lục, ném xuống mặt đất.
"Phốc" một tiếng!
Phù Lục vừa tiếp xúc mặt đất liền vỡ vụn ra, từ đó tuôn ra ra vô số phù văn màu vàng, chúng chỉ lóe lên một cái đã chui vào trong lòng đất không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, trên mặt đất toàn bộ thạch ốc bỗng nhiên xuất hiện thêm một tầng Linh quang màu vàng nhạt.
Mạnh chưởng quỹ và Sở đại sư thấy thế liền liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Bọn gã đương nhiên nhận ra những Linh văn màu vàng này cũng có tác dụng gia cố mặt đất.
Lúc này, Liễu Minh mới lẳng lặng tìm tòi trong tay áo một hồi, sau đó tay áo run lên, một luồng sáng màu trắng từ trong đó cuốn ra.
"Oanh", một tiếng động thật lớn vang lên, toàn bộ thạch thất đều run rẩy không yên.
Một cái cự đỉnh màu bạc nhạt lóe lên rồi hiện ra, nặng nề rơi xuống mặt đất, kết quả là ba cái chân đỉnh lún sâu xuống mặt đất hơn một nửa, khiến cho lớp đá xanh xung quanh đều vỡ vụn ra.
Trong lòng lão giả mặc áo bào màu vàng và Mạnh chưởng quỹ mặc dù đã có dự đoán, thế nhưng khi mắt thấy cảnh này cũng không kìm được mà sợ hãi kêu lên một tiếng, bốn mắt kinh ngạc nhìn về phía đỉnh bạc.
"Chẳng lẽ đạo hữu muốn lão phu giám định cái đỉnh này ư!" Sở đại sư nhìn cự đỉnh màu bạc, có chút giật mình nói.
"Đương nhiên không phải. Đỉnh này mặc dù cũng coi là một kiện bảo vật, nhưng vẫn không thể nào so sánh với vật chứa bên trong được." Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, sau đó thản nhiên nói.
"Vật chứa bên trong?" Sở đại sư nghe vậy, thần sắc hơi đổi, lập tức bước lên vài bước đi đến bên cạnh cự đỉnh, thò đầu nhìn vào bên trong.
"Thứ này là ..." Lão giả vừa nhìn rõ giọt chất lỏng màu đen không có điểm gì thu hút bên trong cự đỉnh, trên mặt lập tức hiện vẻ hoảng sợ...
Sau nửa canh giờ, lúc Liễu Minh ra khỏi cửa chính Vạn Luyện Các, Mạnh chưởng quỹ vẫn theo sát sau lưng hắn, miệng không ngừng năn nỉ nói:
"Đạo hữu, ngươi thật sự không cân nhắc việc bán hai thứ kia cho Vạn Luyện Các chúng ta ư, chỉ cần đạo hữu đồng ý bán, chuyện giá cả dễ nói, nhất định sẽ làm cho đạo hữu hài lòng."
"Mạnh chưởng quỹ, ta chỉ tới giám định tài liệu mà thôi. Hai đồ vật này đều có tác dụng quan trọng với ta, sẽ không bán ra đâu." Liễu Minh lạnh mặt nói, sau đó tiêu sái rời đi.
Nam tử râu cá trê nhìn theo bóng lưng Liễu Minh dần đi khuất, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ phí của trời.
Mà sau khi vị Mạnh chưởng này quỹ trở lại gian tĩnh thất trong cửa hàng, Sở đại sư đang ngồi trên ghế, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Nhìn bộ dạng của ngươi, người nọ khẳng định không muốn bán rồi." Lão giả mặc áo bào màu vàng lạnh nhạt hỏi một câu.
"Đúng vậy. Người nọ đích xác không có ý bán ra. Thật sự là quá đáng tiếc. Tài liệu trân quý như thế lại nằm trong tay một gã Linh Đồ, thật sự là quá lãng phí. Nếu như bản các có thể mua được rồi bán ra trong đấu giá hội, chỉ sợ một ít lão quái vật Hóa Tinh kỳ cũng đều động tâm a." Mạnh chưởng quỹ cười khổ một tiếng trả lời.