Liễu Minh hết nhìn hai tay lại sờ sờ vào ngực. Sau khi suy nghĩ một chốc, hắn bỗng giật nảy mình.
Thì ra những chuyện kinh tâm động phách hắn trải qua vừa rồi chỉ là nằm mơ mà thôi. Tất cả chuyện này chắc hẳn là do con mắt màu đen ở trên Hồn Thiên Bia gây ra.
Thời gian Liễu Minh ở trong ảo cảnh tuy vô cùng ngắn ngủi nhưng quá trình hắn chiến đấu với Lam Tỳ bị ma hóa lại vô cùng chân thật. Thậm chí cái cảm giác lạnh lẽo đau đớn khi hắn bị kéo đứt tay và xuyên thủng ngực vẫn còn hiện lên rõ mồn một khiến lòng hắn vô cùng sợ hãi.
Trong một chớp mắt đó hắn tưởng rằng mình quả thật đã xong đời.
Lúc này thiếu niên mặt áo xanh trước mặt hắn mới ho nhẹ một tiếng rồi nói :
"Cảm giác sau khi cảm thụ qua Huyễn Ma Đồng thế nào? Chút lễ vật này cũng coi như không tệ! Vật ấy có thể phục chế cảnh chiến đấu trước đây của ngươi cũng như đưa thần thức của ngươi vào không gian do nó tạo ra để một lần nữa chiến đấu với kẻ địch."
"Trên đời còn có loại bảo vật này à!" Nghe La Hầu giải thích xong, trong lòng Liễu Minh không khỏi mừng rỡ.
Phải biết rằng, dù cho tu sĩ có được pháp thuật thần thông hay bí thuật linh khí mà không tôi luyện được trong thực chiến cũng không thể phát huy hiệu lực chân chính.
Một người tu luyện bình thường nếu trong thực chiến biểu hiện không tốt nhiều lắm chỉ phát huy được một hai phần mười thực lực. Thậm chí vào thời khắc sinh tử có khả năng luống cuống chân tay, ngay cả thủ ấn khẩu quyết cũng không thể thi triển được.
Bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của việc thực chiến.
Hơn nữa nếu lúc chiến đấu sinh tử gặp đối thủ càng mạnh càng có khả năng kích thích tiềm lực, thậm chí giúp hắn đột phá bình cảnh.
Nếu đúng như lời La Hầu nói, bảo vật Huyễn Ma Đồng này có thể tùy ý lặp lại tình cảnh chiến đấu trong quá khứ thì lợi ích đối với việc tu luyện là vô cùng to lớn.
"Thực ra việc sử dụng Huyễn Ma Đồng cũng có không ít hạn chế. Thứ nhất là phải tiêu phí một lượng lớn tinh thần lực rót vào con mắt màu đen ở trên Hồn Thiên Bia. Bởi vì ảo cảnh do Huyễn Ma Đồng tạo ra cần tinh thần lực duy trì để có thể tồn tại. Nếu như tinh thần lực kém cỏi thì ảo cảnh có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Mà càng gặp đối thủ cường đại càng cần nhiều tinh thần lực. Thứ hai là Huyễn Ma Đồng chỉ có thể phục chế lại những hình ảnh của đối phương khắc sâu trong tâm trí ngươi lúc kịch chiến. Tương tự thế việc phục chế năng lực của đối thủ cũng chỉ nằm trong phạm vi những bí thuật hay linh khí đã lộ ra trước mặt ngươi. Nếu đối phương còn con bài nào đó chưa lật hoặc là cố ý che dấu tu vi, Huyễn Ma Đồng cũng không thể phục chế được." Thiếu niên áo xanh như cười như không nhìn Liễu Minh bổ sung.
Tiếp theo La Hầu lại thuận miệng nói cho Liễu Minh một ít di chứng của việc ma hóa để hắn còn biết đường giải quyết.
Liễu Minh sau khi nghe xong những lời này còn muốn hỏi thêm một chút nhưng đối phương bỗng phất tay áo lên. Tiếp đó hắn chỉ thấy hai mắt tối sầm.
Khi hắn mở mắt lại thì thấy mình một lần nữa xuất hiện tại hố đất ở vực sâu phía dưới tiết điểm.
Ý thức của hắn vừa khôi phục, mới phát hiện toàn thân vô cùng đau nhức, không còn chút sức lực nào. Một thân pháp lực dường như trống không, hạ thấp đến mức chỉ có thể duy trì cho hắn không rớt xuống Linh Đồ Kỳ mà thôi.
Liễu Minh trợn mắt há miệng một chút rồi định thần trở lại. Hắn gượng cười trong lòng. Đây có lẽ là di chứng của việc bán ma hóa theo như lời La Hầu.
Hắn tiện tay lấy ra vài viên đan dược ăn vào. Sau khi điều tức một hơi hắn mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Ngay lúc này, ngọc núi màu đen cách đó không xa dường như run lên. Tiếp theo đó là một trận đất rung núi lở truyền đến.
Trong khoảnh khắc, trên mặt núi tựa như hiện lên từng đường nứt.
Liễu Minh kinh ngạc, vội ổn định lại cơ thể. Hắn bất chợt ngẩng đầu lên bỗng phát hiện quầng sáng trắng bên trong tiết điểm trên bầu trời hơi chớp động rồi sau đó một tiếng "răng rắc" truyền đến. Một cái khe hở bỗng nhiên nứt ra.
Liễu Minh kinh sợ. Hắn liền ý thức được nơi này không thể ở lâu bèn miễn cưỡng thúc dục một chút pháp lực còn sót lại bay về phía ngọn núi màu đen.
Một lát sau, hắn liền xuất hiện ở phong ấn trong lòng núi.
Lúc này bên trong hang động, Tân Nguyên đã thoát khỏi sợi xích trói buộc trên người. Khi hắn nhìn thấy Liễu Minh xuất hiện liền kinh sợ lui lại mấy bước. Nhưng sau khi đánh giá một chút, hắn thở phào nhẹ nhõm mở miệng nói :
"Liễu huynh đệ, ngươi không sao chứ ?"
Tình hình lúc trước Liễu Minh ma hóa sau đó trở nên hung hãn khát máu đã in sâu trong lòng Tân Nguyên. Cho nên bây giờ khi nhìn thấy Liễu Minh, vẻ mặt hắn thông thể nào không mất tự nhiên.
"Tân huynh đi mau. Nơi này sắp sập rồi. Bên ngoài tiết điểm không gian sắp hỏng mất."
Liễu Minh sau khi quát to một tiếng bèn nhìn lên trên tế đàn liền phát hiện ra Cốt Hạt cùng với Phi Lâu không biết vì sao không nhúc nhích. Tinh thần lực của hắn đảo nhanh qua thì cảm giác được hai con linh sủng này chỉ giống như đang ngủ say cũng không có gì đáng ngại.
Hắn bay lên phía trên vung tay thu hồi hai con linh sủng cùng với miếng Hoàng Cân Lực Sĩ Bí Phù nằm ở bên cạnh tế đàn. Sau đó ôm lấy Già Lam đang nằm bất tỉnh trên mặt đất rồi xoay người bay đi.
Tân Nguyên hiển nhiên cũng đã cảm thấy thân núi chấn động. Sau khi nghe Liễu Minh nói liền biến sắc, thân hình chớp nhoáng một cái vội vã đuổi theo sau.
Chỉ trong chốc lát, ngọn núi màu đen do chấn động bên trong đã bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ!
Hai người vội vã chạy như bay, không lâu sau đã chạy ra khỏi đường núi, sau đó xuất hiện phía dưới tiết điểm không gian tại Thạch Lâm.
Lúc này trên hư không, quầng sáng màu trắng trong tiết điểm không gian gần như bị che kín bởi vô số dấu vết. Phía sau mơ hồ có thể thấy được từng đoàn lốc xoáy không gian run lên nhè nhẹ.
Trong lúc khẩn trương, Tân Nguyên không nghĩ được nhiều bèn quán chú pháp lực toàn thân vào hỗn nguyên thiết côn trong tay. Sau khi hét lớn một tiếng, hai tay hắn vận sức dùng hỗn nguyên thiết côn đánh ra tầng tầng lớp lớp côn ảnh đen kịt vào quầng sáng trên không. Một tiếng "oanh" vang lên.
Dưới một kích cực mạnh này, quầng sáng màu trắng vốn dĩ từ từ mở ra liền tấc tấc vỡ vụn. Một cái động lớn hiện ra.
"Chạy!"
Liễu Minh không nghĩ nhiều vội ném Già Lam đang hôn mê ra ngoài trước tiên. Thân thể mềm mại của nàng lóe lên rồi chìm vào bên trong quầng sáng.
"Ầm!!!" một tiếng nổ truyền đến.
Liễu Minh thoáng quay lại nhìn thì thấy ngọn núi màu đen vang lên tiếng ù ù rồi bắt đầu sụp xuống. Nơi phong ấn cự ma này đã trải qua không biết bao nhiêu thời đại, hiện giờ cũng đã đến lúc cuối cùng.
Sau khi hít sâu một hơi, hắn cùng với Tân Nguyên cũng không dám dừng lại nữa mà vội phi thân vào bên trong quầng sáng.
Lúc này trước mắt hai người hiện lên một dòng sông ánh sáng. Đồng thời một trận dao động không gian dữ dội làm cả hai cảm thấy trời đất quay cuồng...
Tại một nơi xanh tươi nào nó trên ngọn núi, một dải ánh sáng mờ và một trận dao động không gian cùng nhau xuất hiện. Sau đó hiện ra hai bóng hình giữa không trung.
Đúng là Liễu Minh và Tân Nguyên từ bên trong Thạch Lâm thoát ra.
Hai người vừa xuất hiện liền ổn định thân thể, vững vàng đáp xuống ngọn núi.
Nhìn cảnh tượng ở trước mắt, lại hồi tưởng về những việc vừa trải qua, hai người đều thở dài một hơi, chính thức thả lỏng.
Mặc kệ lúc trước trải qua tình cảnh nguy hiểm thế nào bây giờ cuối cùng đã trốn thoát.
"Cuối cùng cũng hoàn toàn rời khỏi mạch khoáng dưới đáy biển. Không khí bên ngoài quả thật là thoải mái." Tân Nguyên mặt mày vui vẻ hít một hơi thật sâu nói ra.
"Đúng vậy...Ồ...Thật kỳ lạ, Già Lam sao lại không có ở nơi này?" Liễu Minh trước hết gật đầu nhưng sau khi nhìn khắp mọi nơi lập tức thần sắc lập tức trở nên nghiêm trọng.
Hắn rõ ràng đã ném cô gái đang hôn mê này ra trước. Thế nhưng trên ngọn núi lại không có chút khí tức nào của nàng.
Không chỉ riêng Già Lam mà ngay cả Hải Yêu Hoàng khi trước chạy ra từ cùng một tiết điểm không gian hiện giờ cũng chẳng thấy đâu.
"Ngươi xem Hải Yêu Hoàng cùng với cô gái kia có phải được truyền tống đến nơi khác?" Tân Nguyên nhìn khắp nơi, tỏa thần thức ra phụ cận sau đó ngẩn ra.
Pham vi vài dặm xung quanh, chỉ có khí tức của hai người bọn họ mà thôi.
Liễu Minh suy nghĩ một chút sau đó xoay người lại xem vết nứt không gian gần như đã bị hủy diệt phía sau liền mơ hồ hiểu ra chuyện gì.
"Xem ra, tiết điểm không gian này có thể là một Hoạt Tiết Điểm vô cùng hiếm thấy. Nó liên thông đến nhiều chỗ không gian khác. Hơn nữa, vị trí tọa độ cũng thường xuyên biến hóa. Vậy nên Hải Yêu Hoàng cùng với Già Lam đã bị truyền tống đến những nơi khác rồi. Mà chúng ta bởi vì cùng nhau tiến vào nên mới bị đưa đến cùng một chỗ." Ánh mắt Liễu Minh lóe lên sau đó chậm rãi nói ra.
"Chắc là đúng như vậy rồi nếu không cũng không thể giải thích được." Ánh mắt Tân Nguyên chớp lên vài cái rồi gật đầu đồng ý.
"Hy vọng nàng sẽ không xảy ra chuyện gì!" Liễu Minh lo lắng nói ra.
"Liễu huynh đệ yên tâm. Thế giới này lớn như vậy. Khả năng vị tiên tử kia bị đưa đến nơi nguy hiểm là vô cùng thấp." Tân Nguyên dù rất thắc mắc quan hệ kỳ lạ giữa Liễu Minh với Già Lam, nhưng cũng rất thức thời không hỏi nhiều.
"Hy vọng là như thế!" Liễu Minh cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy.
"Chỉ là nơi này không biết là địa phương nào. Hai chúng ta pháp lực không còn nhiều, vẫn nên đả tọa nghỉ ngơi một chút, sau khi khôi phục pháp lực rồi hãy tính tiếp." Tân Nguyên đề nghị.
"Cũng tốt!" Liễu Minh tự nhiên đáp ứng...
Cùng thời gian này, trên một bãi đất trống ở một hòn đảo nhỏ bao quanh bởi biển cả. Già Lam sau khi hôn mê bất tỉnh một mạch, giờ đây đôi mắt đẹp khẽ rung lên, cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Thí chủ, ngươi đã tỉnh rồi." Bên tai Già Lam vang lên một giọng nói ôn hòa. Nàng kinh ngạc, vội vàng ngồi dậy.
Ở phía trước nàng không xa có một đạo cô đang đứng. Người này thân mặc một trường bào màu xanh, trên đầu đội một chiếc mũ màu xám, dung mạo thanh tú, thần thái ôn hòa.
"Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào?" Già Lam nhìn đạo cô với vẻ mặt hoảng hốt, cảm thấy trống rỗng trong đầu. Sau một lúc lâu nàng mới ngạc nhiên mở miệng hỏi.
"Ha ha, đây chính là nơi bần ni khổ tu, Hải Tâm Đảo. Không biết nữ thí chủ đây xưng hô như thế nào? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?" đạo cô tỏ vẻ khó hiểu, nhẹ nhàng cười hỏi.