Liễu Minh lập tức cảm thấy một luồng linh khí cực kỳ nồng đậm phả ra từ động phủ ập vào mặt. Trong lòng vui vẻ, mặc dù bỏ ra chút ít linh thạch, nhưng xem ra thật đáng đồng tiền bát gạo. Hắn khẽ quét thần thức qua, phát hiện ở giữa mật thất rất trống trải, mà tiện nghi bên trong cũng đầy đủ, bèn hài lòng gật nhẹ đầu.
"Liễu sư đệ, động phủ này từ nay chính là của ngươi. Những chuyện khác, sư đệ cứ yêu cầu, ta sẽ an bài thỏa đáng. Nếu như không còn chuyện gì khác, Du mỗ xin cáo từ trước." Du Tín cười cười nói.
"Làm phiền Du sư huynh rồi!" Liễu Minh chắp tay bái biệt vị sư huynh này.
"Sư đệ nếu có gì khó khăn cứ tới tìm ta!" Du Tín dứt lời, tay áo vung lên, lại thả cự ưng phá không bay đi.
Hai mắt Liễu Minh nheo lại nhìn cự ưng bay xa hồi lâu, rồi mới tiến vào động phủ. Một tay phất lên, ầm ầm một tiếng, cửa đá từ từ khép lại. Động phủ do bốn thạch thất tạo thành, vừa bước vào động phủ, ở giữa là một đại sảnh dài rộng tầm năm sáu trượng, cao ba trượng, có một bộ bàn đá ghế đá đơn giản.
Bên trái có một phòng có lẽ là phòng luyện khí. Liễu Minh nhận ra trên tường thạch thất khắc một ít linh văn hình ngọn lửa, khá giống với linh văn khắc trên cửa ra vào ở động phủ Hoàng Chân Trường Phong Hội, xem ra là những pháp trận hoặc cấm chế có tác dụng tăng phúc cho việc luyện khí. Bên phải đại sảnh là một hành lang dài, phần cuối có hai gian thạch thất ở hai bên. Trong đó, gian bên trái thì hơi lớn, rộng chừng bảy tám trượng, trên vách tường của thạch thất hơi ngả màu đỏ.
Liễu Minh đưa tầm mắt nhìn xuống phía dưới, tại một góc phát hiện chút đan dược còn lưu lại, một góc khác thì gieo trồng một ít linh thảo. Xem ra vị Ngô sư huynh kia tinh thông thuật luyện đan, điều này làm cho Liễu Minh cảm thấy hơi kinh ngạc. Thạch thất phía bên phải là một gian mật thất hơi nhỏ hơn, chỉ rộng tầm ba bốn trượng, nhưng trong mật thất linh khí so với bên ngoài lại nồng đậm hơn không ít.
Liễu Minh cẩn thận xem xét, khẽ giật mình, sau đó lại cười ha hả.
Thì ra một bên vách đá của gian phòng này khảm nạm một khối linh thạch sáng lung linh. Linh thạch lớn cỡ nắm tay, chung quanh bao phủ bởi hơi nước nhàn nhạt, tỏa ra linh khí trắng mịt mờ. Liễu Minh đưa tay đặt lên bề mặt linh thạch, cảm thấy từng đợt linh khí chui vào trong tay, rồi sau đó nhanh chóng đi khắp kinh mạch toàn thân. Cùng với việc linh lực không ngừng dũng mãnh tiến vào, thân thể cũng cảm thấy càng lúc càng thoải mái, gương mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Linh thạch này chính là Linh Tuyền thạch trong truyền thuyết rồi!
Cái gọi là Linh Tuyền thạch, thật ra là một loại đá bên trong thân núi, hấp thu linh khí của đất trời, trải qua ngàn vạn năm tự động ngưng tụ tạo ra linh thạch đặc thù. Bởi vì khả năng hấp dẫn linh khí đất trời hội tụ, cho nên linh khí chung quanh so với nơi khác nồng đậm hơn gấp mấy lần. Mà động phủ có Linh Tuyền thạch, chính là Linh Tuyền Phủ trong truyền thuyết. Linh khí đất trời cuồn cuộn không ngừng, quả thật là bảo địa tu luyện mà người tu luyện tha thiết ước mơ.
Điều tiếc nuối duy nhất, chính là không có cách nào di chuyển vật này, một khi rời khỏi chỗ cũ, nó sẽ dần dần biến thành một viên tinh thạch bình thường. Liễu Minh không rõ Du Tín có biết chuyện Linh Tuyền thạch hay không. Nhưng chỉ bỏ ra có mấy vạn linh thạch mà có thể tìm được động phủ như thế này, dĩ nhiên đã vượt xa giá trị đầu tư. Khi hắn mừng rỡ quay trở lại đại sảnh, trong lòng đã có tính toán chút ít. Bố cục động phủ hắn không có ý định thay đổi gì, chẳng qua là chuẩn bị tăng thêm cho mật thất tu luyện có Linh Tuyền thạch này vài cấm chế ẩn nấp. Về phần trận thi đấu nhỏ hai năm sau, vì động phủ này, sợ rằng hắn cũng phải tranh giành một phen...
Nửa tháng sau.
Trong mật thất, Liễu Minh ngồi khoanh chân. Phía trên đỉnh đầu, tiếng rồng ngâm hổ gầm nối nhau vang lên không dứt. Chỉ thấy một giao long bằng khói đen cùng một con hổ bằng khói đen, đang bay lượn không ngừng trên không trung, trông rất sống động.
Hai mắt hắn bỗng nhiên bừng lên, khẽ quát một tiếng. Toàn thân đột ngột tỏa ra khí đen mờ ảo, nối nhau chui vào trong giao và hổ, khiến cho thân hình chúng càng thêm ngưng thực hơn. Sau đó hai tay hắn vừa hợp lại vừa hướng xuống rồi lại phân ra, hai tay bấm quyết một hồi. Tâm niệm vừa động, giao và hổ do sương mù màu đen biến thành phía trên lập tức hóa thành một dòng khí đen cuồn cuộn chui vào Thiên Linh Cái, biến mất không thấy bóng dáng. Từ khi hắn chuyển tới động phủ này, những ngày qua dùng phần lớn thời gian để đả tọa điều tức và tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công.
"Xem ra muốn tầng thứ hai Long Hổ Minh Ngục Công đại thành cần tiêu phí thêm một chút thời gian nữa." Liễu Minh thì thào tự nói một câu, cả người lại rơi vào trong suy tư.
Từ giờ đến lúc bong bóng khí thần bí hấp thu pháp lực chỉ còn không đến một năm rưỡi. Với tình huống tu luyện hiện tại của hắn, cộng thêm linh khí đầy đủ của Linh Tuyền Phủ có thể miễn cưỡng ứng phó lần này hấp thu này rồi. Đương nhiên nếu trước lúc đó, tăng Long Hổ Minh Ngục Công đến tầng thứ hai đại thành, rồi đột phá đến Ngưng Dịch cảnh hậu kỳ sẽ càng dễ dàng ứng phó hơn.
Cũng may, bởi vì khi ở quặng mỏ dưới đáy biển hắn ăn thịt khô của Nghiệt Thú nên bây giờ tu luyện công pháp này, không cần mượn nhờ ngoại lực tiến hành rèn thân thể, chỉ cần chậm rãi tu luyện pháp lực là được. Sau khi luyện lại một lượt, hắn dùng thần thức quét về phía túi da bên hông. Cốt Hạt và Ma Đầu từ khi gặp chuyện đầu lâu Cự Ma dưới vực sâu đến nay vẫn ngủ say. Lần này quá trình biến dị diễn ra khá lâu, thật sự không đoán trước được.
Tuy nhiên, đã có kinh nghiệm mấy lần biến dị trước, lần này Liễu Minh cũng không quá lo lắng. Hắn lại rơi vào trầm tư. Chỉ một lát sau, tay hắn cầm một vỏ ốc, từ trong Tu Di Loa lấy ra một hộp ngọc màu trắng. Tay áo nhẹ nhàng phất lên, hộp ngọc từ từ mở ra, bên trong là một đoạn trúc bạc lấp lánh. Cây trúc này mặt ngoài trải rộng vô số linh văn năm màu, đây chính là đoạn Hư Không Trúc hắn lấy được từ trong bảo khố của Trường Phong Hội.
Liễu Minh vuốt ve trong chốc lát. Tay bắt lấy một đầu, rót một chút pháp lực vào trong Hư Không Trúc. Mặt ngoài linh trúc lóe lên hào quang trong khoảnh khắc, linh văn vốn năm màu sặc sỡ, trong chốc lát biến thành màu đen. Đồng thời bắt đầu chuyển động, vô cùng thần bí. Hắn lại thử gia tăng thêm pháp lực rót vào, linh văn chỉ chuyển động với tốc độ nhanh hơn một chút, nhưng màu sắc lại không có gì thay đổi. Mà khi thu lại pháp lực ra khỏi linh trúc, linh văn lại trở về năm màu như trước.
Liễu Minh khép hờ hai mắt, đọc lại Thái Cương Kiếm Quyết đang hiện lên trong thức hải. Nhưng trong điển tịch cũng không có ghi chép loại trúc này có thay đổi trước và sau khi pháp lực rót vào.
Hắn một suy nghĩ phen, sau đó quyết định làm tiếp một vài thí nghiệm khác.
Hắn ném đoạn trúc lên không trung, lại giữ cho nó lơ lửng. Tiếp theo một tay giơ lên, một phong nhận dài màu xanh xuất hiện ở trước mắt. Phất một cái phong nhận lập tức bắn tới cây trúc.
"Vù" một tiếng!
Ánh sáng xanh lóe lên, phong nhận bị bắn ngược ra, không hề để lại bất cứ dấu vết gì trên bề mặt cây trúc. Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt vui vẻ, lại bấm niệm pháp quyết. Từng điểm ánh sáng màu đỏ hiện ra trước người. Một quả cầu lửa màu đỏ to bằng cái chén lơ lửng trước mặt. Cánh tay lại vung lên, hỏa cầu rít lên rồi bay về phía linh trúc.
"Bùm" một tiếng! Giữa không trung mật thất phát ra một vụ nổ hình cây nấm màu đỏ thẫm phóng lên cao, làm cho toàn bộ mật thất chấn động nhẹ.
Liễu Minh tập trung tư tưởng vừa nhìn vừa suy nghĩ. Chỉ thấy khi sương khói tan đi, linh trúc trên không trung vẫn hoàn hảo không tổn hao gì như trong dự kiến. Lúc này, hắn không nói hai lời một tay chộp vào hư không. Trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu bạc. Rót vào một chút pháp lực, tức thì một luồng kiếm quang màu bạc chém thẳng tới linh trúc.
Một màn không thể ngờ xuất hiện.
Chỉ thấy "Phốc" một tiếng. Sau đó, Linh văn năm màu trên bề mặt Hư Không Trúc lại chập chờn bất định một hồi. Kiếm quang màu bạc thì bị chiết xạ bắn về một vách đá của mật thất, để lại một vết kiếm sâu vài xích. Hư Không Trúc thật ảo diệu. Trách không được lúc trước Phong Trạm có được vật này, mặc dù không biết rõ lai lịch, cũng đem để vào trong bảo khố.
Liễu Minh vừa mừng vừa sợ, thu hồi kiếm bạc. Sau khi xem xét lại linh trúc trong chốc lát, liền bỏ vào trong hộp ngọc, rồi nhẹ nhàng cất vào trong Tu Di Loa. Thời gian sau đó, Liễu Minh đọc lại phương pháp cô đọng phôi Tu Di Hư Không Kiếm trong Thái Cương Kiếm Quyết một lần nữa. Sau một phen nghiên cứu, hắn phát hiện ở trang cuối cùng kiếm quyết có nhắc tới, muốn cô đọng kiếm phôi này, cũng có tỷ lệ thất bại nhất định. Nếu muốn đề cao xác xuất thành công, thì dễ nhất là tìm nhất một nơi linh khí thuộc tính mộc nồng đậm, lại phục dụng một ít linh đan thuộc tính mộc, rồi tiến hành cô đọng.
Về phần khác, quá trình cô đọng cũng giống như Thái Cương Kiếm Phôi. Liễu Minh sau khi xem xong, lại suy nghĩ thoáng một hồi. Bỗng nhiên từ trong lòng lấy ra một ngọc giản, bên trong ghi lại rất nhiều điều lệ, cũng đề cập tới các đãi ngộ đệ tử ngoại môn của Phiêu Hồng viện. Dựa theo theo như lời trong ngọc giản thì vô cùng đơn giản, mỗi đệ tử ngoại môn, cho dù không có cống hiến gì, cũng có thể mỗi tháng được cung cấp được gần vạn linh thạch và một trăm điểm cống hiến trong Tông.
Linh Thạch tự nhiên không cần nói nhiều, mà điểm cống hiến thì có thể đổi lấy một ít đan dược cùng các loại tài nguyên tu luyện trong tông. Thậm chí cũng có thể dùng điểm cống hiến đi Huyền Điện đăng một ít nhiệm vụ, để cho đệ tử khác đồng môn thực hiện. Liễu Minh quét thần thức lên, sự chú ý liền bị hấp dẫn bởi một thông tin đề cập tới việc đệ tử ngoại môn có thể sử dụng điểm cống hiến, để đi ngũ hành linh huyệt tu luyện. Hắn thoáng nghĩ rồi đem ngọc giản thu lại, đứng dậy đi ra khỏi mật thất, sau đó rời động phủ.
Liễu Minh, từ một đại sảnh bên cạnh đại điện Phiêu Hồng viện, hao tốn một chút Linh Thạch đổi lấy một tấm bản đồ Vạn Linh Sơn. Nhìn thoáng qua, liền cưỡi mây bay đi, nhằm hướng Ngũ Hành điện cách Phiêu Hồng viện tương đối xa. Dựa vào bản đồ, hắn bay qua hơn mười ngọn núi có chiều cao không đồng đều cùng với một hồ nước trong xanh cực lớn. Một bình đài bằng đá dần hiện ra ở trước mắt, từng tòa đại điện hùng vĩ được xây dựng trên bình đài.
Trong đó có một tòa dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, toàn thân ánh sáng ngũ sắc nhẹ nhàng. Chính là Ngũ Hành điện nằm trong ngũ hành linh huyệt. Hắn phóng mắt nhìn ra xa, thấy điện này cao khoảng chừng tầm hơn mười trượng. Toàn thân được tạo từ những khối đá to lớn năm màu xếp chồng lên nhau, phát ánh sáng đủ loại màu sắc lung linh, khí thế hùng tráng. Một vài người vận đồ đệ tử Thái Thanh môn ra ra vào vào, tạo ra không khí khá náo nhiệt. Liễu Minh lúc này cưỡi mây đến trước điện, vừa đáp xuống liền chậm rãi bước vào trong. Giờ này trong đại điện khá đông người, tầm hai ba mươi người, thật sự rất náo nhiệt. Trước mặt vài tên có bộ dáng chấp sự, người ta xếp thành hàng dài đến không ngờ.