Chương 7: Diêm Vương bụng bự
"Alo, Hiểu Uyển."
"Chị Hạ ạ, đã tám rưỡi rồi sao chị vẫn chưa mở cửa ạ?"
Chúc Hạ Dương hơi khó xử, ngập ngừng một lúc, vội nói: "Chị có chút chuyện nên lùi giờ lại, dưới tấm thảm có chìa khóa, em mở cửa vào trước đi, buổi sáng chúng ta không mở cửa."
Cúp điện thoại, Chúc Hạ Dương chẳng quan tâm nhiều nữa, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu bận rộn kiếm sống, Hiểu Uyển cũng ở bên cạnh giúp đỡ.
Mặc dù lỡ mất nửa ngày không thể mở cửa, nhưng Chúc Hạ Dương không thể không thừa nhận giấc ngủ đêm qua rất thoải mái.
Rõ ràng từ trước đến giờ cô luôn tự thức dậy vào lúc năm giờ, rời giường chuẩn bị mở cửa tiệm.
Hôm nay thật sự được xem là kì tích.
Không biết có phải là do người đàn ông kia giở trò hay không.
"Thưa Diêm Vương, quỷ môn đã sửa xong, hắc bạch vô thường đang tróc nã bầy quỷ bỏ trốn!"
"Được rồi, thời gian này quỷ môn sẽ khá yếu, nhất định phải tăng cường phòng vệ. Các vị Ma Vương đã vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi thôi."
Người đàn ông được gọi là Diêm vương trông giống như một ông chú trung niên béo phì, dáng người đã không cao còn vác một cái bụng phệ.
Khi đi đường cái bụng cứ lắc lư qua lại.
"Nào có, nào có, Diêm Vương đi thong thả." Vài tên có dáng vẻ hung thần ác sát chắp tay hành lễ.
"Đúng rồi, dẫn Thánh Nữ U Liên không hoàn thành chức trách đến điện Diêm La! Lại dám để yêu ma phá vỡ phong ấn, đạp đổ quỷ môn quan trốn đến nhân gian!"
Nói xong, Diêm Vương vác theo cái bụng phệ của mình lắc lư rời đi.
Thấy vậy tất cả mọi người cũng lần lượt giải tán.
Một con quỷ tóc đỏ trông vô cùng hung ác lắc nhẹ người một cái, trước mắt xuất hiện một soái ca đẹp trai.
Hai người còn lại cũng thay đổi hình dạng.
"Chuyện này nắm chắc bao nhiêu phần trăm?" Người đàn ông tóc đỏ hỏi nhỏ.
"Thị Huyết Quỷ Đế yên tâm, chuyện này chắc chắn là hoàn hảo không có khuyết điểm. Tôi cho rằng dù là Hằng Cổ Quỷ Đế cũng không có bản lĩnh truy bắt được đám yêu ma thượng cổ đó."
"Hahaha... đi, đi uống rượu!"
Nói xong, ba người hóa thành một luồng khói đen.
Hai ngày tiếp theo, Chúc Hạ Dương cũng không gặp lại người đàn ông đó.
Mặt dây chuyền vẫn còn ở chỗ mình, xem ra khi chưa có sự đồng ý của cô thì anh ta cũng không dám tự ý lấy đi.
Người này vậy mà cũng rất ngay thẳng đấy!
Buổi tối sau khi xong việc, nhìn thấy cuốn sách da vàng rách bị ném trên bàn, Chúc Hạ Dương hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn cầm nó lên.
Mở sách ra, bên trong đều là những ký tự mà cô không hiểu.
Chúc Hạ Dương bỗng có cảm giác như IQ của mình như bị xúc phạm vậy.
Ai mà hiểu được những chữ như gà bới này chứ?
Chẳng lẽ là ông già kia trêu mình!
Chúc Hạ Dương đã không còn ảo tưởng gì về thứ này nữa, vứt đại sang bên cạnh, nằm xuống giường ngủ say.
Một lúc sau, ông già kia vậy mà lại xuất hiện trong phòng của Chúc Hạ Dương!
Trên đầu ông đội một cái mũ cỏ lớn che cả nửa khuôn mặt.
Chỉ để lộ khóe miệng với nụ cười khó hiểu.
"Để lão già này giúp cô vậy."
Ông lão đi đến đầu giường, ngồi bên cạnh Chúc Hạ Dương, mặt dây chuyền ngọc bích bỗng tỏa ra ánh sáng xanh.
Ông lão mỉm cười: "Yên tâm đi, sẽ không làm phiền các hạ."
Ánh sáng xanh lập tức biến mất, mặt dây chuyền ngọc bích lại trở lại bình thường.
Ông lão giơ tay chấm nhẹ lên trán cô, có một đốm sáng trắng từ ngón tay của ông rót vào trán của Chúc Hạ Dương.
Sau đó, ông nở một nụ cười hài lòng rồi biến mất.
Chúc Hạ Dương không hay biết gì, đưa tay lên trán gãi gãi, xoay người tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, Chúc Hạ Dương bị tiếng chuông báo thức đánh thức, vừa nhìn đã là năm giờ, nhưng bây giờ cô vẫn rất buồn ngủ.
Rõ ràng là trước đây cô đều thức dậy giờ này, tinh thần tốt gấp trăm lần.
Gần đây thật kì lạ.
Đánh răng rửa mặt xong lại thay quần áo, Chúc Hạ Dương đang chuẩn bị ra cửa thì bị thứ trên bàn trang điểm hấp dẫn.
Cô nhớ hôm qua mình đã tiện tay ném cuốn sách này sang bên cạnh, nhưng lúc này nó lại được đặt ngay ngắn trên bàn!
"Đậu má, gặp quỷ thật à!"
Nói xong cô vội vàng vứt cuốn sách vào ngăn kéo.