Chương 47: Tà thuật trăm năm
Màu đỏ của máu gần như đã nhuộm đỏ từng ngóc ngách trên sàn nhà.
Còn có chất lỏng sền sệt màu đen vẫn đang lan tràn từ mặt đất đến chỗ hình tròn trên kệ sách.
Chỗ đó hình như trước giờ vẫn được trưng bày thứ gì đó.
Mà trong góc phía tây có một cây cột hình rắn trông rất dữ tợn.
Trên cột có dán một người đàn ông không mặc quần áo.
Đúng vậy, là dán.
Không có bất cứ thứ gì cố định nhưng lại không hề rơi xuống, phần da sau lưng dường như đã dính với cây cột.
Thân hình người đàn ông khô gầy, trên người không hề có chỗ nào lành lặn, vết thương nhiều đến mức không đếm được.
Máu đỏ này là chảy từ trên người anh ta xuống.
"Trời ạ, tàn nhẫn quá!"
Mạc Thần nhìn người đàn ông kia không chớp mắt, thở dài một hơi .
"Rốt cuộc có thù oán đến mức nào, hút khô không còn một giọt máu!"
"Bị cắm sừng, hận vợ ngoại tình thôi."
Chúc Hạ Dương nói xong thì xoay người đến kệ sách, cẩn thận xem xét.
Nói vậy thì người đàn ông này là tình nhân của vợ Lý Như Phong sao?
Thú vị đấy!
Mạc Thần "chậc chậc" vài tiếng, cẩn thận đi vài vòng quanh cây cột hình rắn.
"Này, Tiểu Hạ Dương, hình như tôi từng thấy loại cột này ở đâu rồi."
"Ở đâu?"
Mạc Thần gãi đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Quên mất rồi, nhưng tôi chắc chắn đã từng thấy rồi!"
Chúc Hạ Dương ném cho anh ta một ánh mắt xem thường.
"Đây là loại tà thuật trăm năm trước, là Thực Hồn Xà!"
Dạ Minh im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, sau đó ra khỏi phòng làm việc.
Chúc Hạ Dương nhanh chóng đuổi theo, muốn hỏi anh ta đến cùng.
"Dùng những con linh xà trên trăm năm để làm vu thuật, dung nhập những hồn phách này vào trong cột đá , dùng linh hồn của ác quỷ làm đồ ăn."
"Làm vậy có lợi ích gì sao?" Chúc Hạ Dương khó hiểu hỏi.
Ác quỷ làm những chuyện ác độc trong nhân gian, bị bắt làm thức ăn không phải càng tốt à?
"Kiểu này cũng không khác đang nuôi tiểu quỷ lắm, nhưng lại nham hiểm hung mãnh hơn tiểu quỷ rất nhiều. Hút hồn phách, ăn máu thịt, khống chế luôn cả thân thể."
"Sao ông ta không mang thứ này đi nhỉ?" Mạc Thần hỏi.
Chúc Hạ Dương liếc Mạc Thần một cái, trong mắt đầy sự chê bai.
"Cậu không thấy thứ này lớn thế nào à, ai cũng có thể di chuyển được sao !"
Mạc Thần nghĩ lại cũng đúng, dù Lý Như Phong có bản lĩnh thế nào, nhưng cái đột đá này cũng khoảng 100kg, cũng không phải nói đưa đi là có thể đưa đi được.
Một lát sau cảnh sát tới, rất nhanh đã phong tỏa hiện trường.
Sau khi bị hỏi khẩu cung xong, mấy người Mạc Thần đi theo một cảnh sát đi vào lại phòng ngủ, sau đó ngồi xổm bên cạnh người phụ nữ trên mặt đất, nhìn pháp y đang kiểm tra thi thể bà ta.
Dường như anh ta rất hứng thú với chuyện này, chỉ chăm chú nhìn.
Đột nhiên một bộ quần áo rớt xuống mặt đất, cảnh sát vội vàng nhặt lên.
"Xin lỗi."
"Cẩn thận một chút, đừng có phá hủy hiện trường!" Pháp y nói một câu rồi tiếp tục xem xét thi thể.
Mạc Thần thoáng nhìn qua bộ quần áo trên tay cảnh sát, ngay sau đó lại quay đầu nhìn pháp y đang kiểm tra thi thể.
Dường như anh ta chợt nghĩ ra chuyện gì đó, đứng dậy đi đến bên cạnh cảnh sát nói: "Anh có thể cho tôi xem thử không?"
Dù sao cũng chỉ là một bộ quần áo bình thường trong tủ, cho anh ta nhìn một cái cũng không sao.
Hơn nữa đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng biết ba người các cô nên mới ngầm đồng ý để bọn họ ở lại hiện trường, anh ta không đắc tội nổi mấy người này đâu.
Mạc Thần cầm quần áo rồi nhìn nhìn, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Chúc Hạ Dương và Dạ Minh đang đứng cùng đội trưởng Lưu trong phòng làm việc, đội trưởng Lưu nhìn chằm chằm cột đá với vẻ mặt không thể tin được.
"Cây cột này thật sự kỳ dị như các cô cậu nói à?"
"Vâng!" Chúc Hạ Dương trả lời.
Đội trưởng Lưu gật đầu xoay người đi ra ngoài, nói: "Không ngờ Lý Như Phong lại âm thầm làm những chuyện âm hiểm thế này."
"Tiểu Hạ Dương, cậu xem tôi phát hiện được gì này!"