Chương 13: Anh ta ở trong mặt dây chuyền

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Lam Môi Phao Diện 14-09-2024 17:45:25

Chương 13: Anh ta ở trong mặt dây chuyền Chúc Hạ Dương và Mạc Thần cùng nhau đến bệnh viện thanh toán phí phẫu thuật, ca phẫu thuật được thực hiện ngay trong đêm. Sau ba tiếng, cuối cùng cuộc phẫu thuật cũng đã kết thúc. Cạnh giường bệnh, nhìn bà nội vẫn chưa tỉnh lại, tuy tảng đá đè nặng trong lòng Chúc Hạ Dương đã được gỡ xuống, nhưng vẫn mặt ủ mày chau như trước. "Sao vậy Tiểu Hạ Dương?" Mạc Thần ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt trong suốt nhìn cô chăm chú. Chúc Hạ Dương đưa tay nắm tóc xoa đầu, than thở nói: "Đợi khi bà nội tỉnh lại, cậu nhất định không nhắc đến chuyện tối nay với bà ." "Tôi biết bà nội không bao giờ cho cậu nhúng tay vào chuyện này, nhưng cậu chỉ làm một lần này thôi sao? Tôi cứ tưởng là từ giờ về sau chúng ta sẽ phải trảm yêu trừ ma chứ!" "Chuyện bà nội không cho thì bỏ qua đi, nếu biết được chắc chắn bà sẽ rất tức giận." Chúc Hạ Dương vừa nói vừa nắm lấy tay bà, bàn tay dường như hiện rõ mạch máu. Chớp mắt bà nội đã già như vậy rồi. Những việc xảy ra trước đây chỉ như mới ngày hôm qua vậy. "Vậy được rồi. Tôi tôn trọng quyết định của cậu, tôi vào nhà vệ sinh." Nói xong Mạc Thần rời khỏi phòng. Chúc Hạ Dương đột nhiên nghĩ đến gì đó, đưa tay cầm mặt dây chuyền ngọc trên cổ lên xem xét. Cô nhớ rõ mặt dây chuyền ngọc này lúc trước có màu đỏ, thế nhưng lúc này bên trong lại có màu xanh đang chuyển động. Giống như máu của anh ấy vậy! Anh ta thật sự ở trong đó sao? Nhưng tại sao anh ta lại ở bên trong? Từ khi cô bắt đầu có ký ức thì mặt dây chuyền này đã ở trên cổ cô rồi. Bà nội nói khi cô sinh ra đã có người tặng cho cô, không được phép tháo xuống. Tuy rằng người đàn ông này đã cứu mình hai lần, nhưng cô vẫn không biết mục đích của anh ta. Lần sau anh ta xuất hiện chắc chắn cô sẽ hỏi cho rõ ràng! Mạc Thần rất nhanh đã trở lại. Ném cho cô một cái chìa khóa. "Tôi chợp mắt một lát, chìa khóa này trả cho cậu!" "Vất vả cho cậu rồi, cảm ơn cậu." "Nói gì vậy chứ, còn khách sáo với tôi những chuyện này." Nói xong Mạc Thần nằm lên ghế nhắm mắt lại. Chúc Hạ Dương nhìn người không đáng tin cậy này, cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Từ trước tới giờ, ngoại trừ bà nội thì anh ta là người ở bên cạnh cô lâu nhất. Lúc học trung học, Mạc Thần và Chúc Hạ Dương là bạn cùng lớp. Chỉ cần có người biết cô thì tin đồn về cô sẽ bị vạch trần. Tất cả mọi người đều cảm thấy cô là khắc tinh, giống như thứ gì đó kinh khủng như ma quỷ! Chưa từng có ai gặp cha mẹ cô. Cô không phải người mù nhưng luôn đeo kính râm. Mọi người đều nói cô đã khắc chết cha mẹ mình. Nhìn vào ánh mắt cô sẽ trở nên bất hạnh, sẽ gặp phải ma. Người thích những thứ linh dị như Mạc Thần cũng vì những tin đồn này mà tiếp cận Chúc Hạ Dương. Tuy Chúc Hạ Dương vẫn tránh né, nhưng Mạc Thần mặt dày cứ sáp lại nên quan hệ cũng không quá tệ. Nhưng cô vẫn luôn không muốn để cho anh ta thấy đôi mắt sau kính râm của cô. Buổi chiều hôm sau Mạc Thần lại tới, thấy Chúc Hạ Dương ghé vào mép giường ngủ. Lúc này Chúc Hạ Dương không đeo kính râm, hàng lông mi thật dài vô cùng xinh đẹp. Chúc Hạ Dương hơi nhúc nhích cơ thể, mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Mạc Thần đang nhìn mình. Cô vội vàng đưa tay cầm lấy kính râm nhưng lại bị Mạc Thần ngăn lại. Mạc Thần nắm lấy bàn tay đang vươn ra để lấy kính râm của cô. "Không sao, ở trước mặt tôi không cần che giấu." "Anh... không sợ tôi sẽ mang bất hạnh đến cho cậu sao?" Gương mặt Chúc Hạ Dương cứng đờ, đôi mắt màu trắng nhìn Mạc Thần. Làm như không nghe thấy, Mạc Thần đặt thức ăn trước mặt Chúc Hạ Dương. "Buổi sáng chưa ăn gì, mau ăn một ít đi." Mạc Thần nói xong ngồi xuống bên cạnh cô, lại nói: "Nếu chính cậu cũng cảm thấy là bất hạnh thì mới thật sự là bất hạnh."