Chương 41: Yêu ma thượng cổ
Những sinh hồn này vốn đã chết rất thảm, sau khi bị nhốt trong này còn phải chịu đau đớn.
Cũng thật đáng thương!
"Bọn họ chỉ có thể hồn phi phách tán mới có thể thoát khỏi sự khống chế của đinh Tỏa Hồn sao?"
"Đúng vậy, bị nuốt chửng cũng là một loại giải thoát."
Đột nhiên Dạ Minh đứng lên, nghiêng tai có vẻ như đang lắng nghe gì đó.
"Sao vậy?"
"Yêu ma, nhưng rất yếu."
Yêu ma chính là thứ đêm đó xông vỡ quỷ môn quan chạy ra ngoài, Chúc Hạ Dương nhớ tới sự nguy hiểm đêm hôm đó, cả người ớn lạnh.
Chúc Hạ Dương đang định hỏi thử rốt cuộc thứ đó là gì, thì Dạ Minh đã nói trước.
"Thất tình lục dục của vạn vật thế gian, tất cả tội lỗi và sai lầm mắc phải khi còn sống, thậm chí là ác niệm, hồn phách bị bắt sau khi chết sẽ chịu đủ loại hình phạt, thanh tẩy linh hồn. Mà những thứ này được tập hợp giam chung một chỗ, từ thượng cổ đến nay vẫn luôn như vậy, sinh vật sau khi được thanh tẩy khi luân hồi vẫn sẽ bị nhiễm, cứ như tuần hoàn như vậy."
Hóa ra yêu ma được tạo ra như thế, nó là ác báo của vạn vật.
Nghĩ tới đây, trong lòng Chúc Hạ Dương khó tránh khỏi cảm thấy bi thương.
Tập hợp từ thời thượng cổ, có thể tưởng tượng được sức mạnh của đám yêu ma đó mạnh cỡ nào.
Mới có thể đánh cho Quỷ vương bị thương như vậy.
Nhìn Dạ Minh vội vã rời đi, Chúc Hạ Dương có hơi lo lắng.
Yêu ma xuất hiện, chắc chắn sẽ gây ra chấn động, mà vết thương của Dạ Minh chưa chắc đã khỏi hẳn.
Nếu như hai bên đánh trực diện, chắc chắn sẽ lại lưỡng bại câu thương*.
*Cả hai bên cùng bị thương
Trường Sinh bay lơ lửng bên vai Chúc Hạ Dương, nói nhỏ: "Tiểu chủ tử, chuyện mà lần trước Trường Sinh muốn nói có liên quan đến cái hồ nước chỗ cây liễu đó."
"Sao vậy?" Chúc Hạ Dương bơ phờ nằm trên sô pha.
"Tiểu chủ tử hẳn nên xử lí chuyện này ổn thỏa."
Chúc Hạ Dương nhớ tới thái độ của Trương Trực Nam, trong lòng lại nảy lửa, bọn họ đều không tin mình, nếu như mình lại tự ý làm gì, chắc chắn sẽ lại phải nộp phạt!"
"Tôi không dám, hơn nữa, tối nào tôi cũng đến gặp sư phụ, sư phụ không nói tôi lo chuyện này!"
Nói xong, Chúc Hạ Dương nhắm mắt lại ngủ, chẳng để ý đến những gì Trường Sinh nói nữa.
Khi Chúc Hạ Dương tỉnh lại, bản thân đã nằm trên giường.
Cô không nhớ rõ làm thế nào mà mình về giường nữa, nghĩ lại có lẽ là đêm qua Dạ Minh đã trở lại.
Đến phòng khách, ti vi đang đưa tin đêm qua lại có một cô gái mất tích.
Chúc Hạ Dương nhìn bức ảnh cô gái kia.
Lòng nặng trĩu.
Cô đã từng gặp cô gái này, là cô gái hôm qua ghé tiệm mua bánh kem.
Đột nhiên, Dạ Minh ngồi dậy từ ghế sô pha, nhìn Chúc Hạ Dương với đôi mắt trong veo.
"Có liên quan đến xác khô lần trước, cô đi giải quyết chuyện này đi!"
"Tôi không muốn, người bên cạnh an toàn là tốt rồi, năng lực tôi có hạn không quan tâm được những người khác."
Chúc Hạ Dương vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh, rót nước uống như không có chuyện gì xảy ra.
Từ nhỏ đến lớn có ai quan tâm đến sống chết của cô chứ?
Cô không nhận được ân huệ và sự giúp đỡ của những người này, cũng không có lí do đi giúp đỡ bất kì ai.
Chúc Hạ Dương tự cho rằng bản thân mình không phải là chúa cứu thế, điều cô có thể làm là bảo vệ bản thân và những người quan trọng bên cạnh.
Thế là đủ rồi.
"Vậy thì kết hôn với tôi."
Lại dùng chuyện này để uy hiếp cô!
Cô không tin anh ta thật sự có thể khiến cô phải lấy anh ta!
"Anh cho rằng tôi sợ anh sao!"
Chúc Hạ Dương cau mày, tức giận nhìn Dạ Minh đang tỏ vẻ lường trước mọi việc.
Dạ Minh bật cười, đột nhiên cảnh trước mắt thay đổi.
Một màu đỏ rực.
Chúc Hạ Dương cảm giác bản thân đang ngồi trên kiệu, lắc lư lên xuống.
Mà màu đỏ trước mắt chính là chiếc khăn cưới rũ xuống.