Chương 5: Ông lão thần bí
"Từ nhỏ đến lớn bị ma quỷ ức hiếp nhiều cũng tội nghiệp lắm rồi."
"Tránh ra!"
Chúc Hạ Dương cất bước đi thẳng về trước, đi xuyên qua người của con ma đó.
"Cái mùi trên người này vẫn hôi như xưa, tuy tôi không có hứng thú, nhưng đối với những ma quỷ khác mà nói thì vẫn là một mùi thơm ngon, kha kha kha."
Con ma đó nói xong nghiêng người một cái đã bay đến trước mặt Chúc Hạ Dương.
Khóe miệng mở rộng đến mang tai, để lộ hai hàm răng sắc nhọn.
Đối mặt với sự tấn công của con ma mặc trường sam, Chúc Hà Dương nhịn đau cắn ngón giữa một lần nữa.
Vết thương đỏ thẫm lại một lần nữa chảy máu.
Chúc Hạ Dương vung thẳng vào ma con mặc trường sam kia, thấy nó lùi về sau mấy bước thì lập tức quay lưng bỏ chạy.
"Thú vị, ha ha ha..."
Khi về đến trước cửa phòng bệnh, Chúc Hạ Dương quay đầu nhìn lại lần nữa.
Thấy tên kia không đuổi theo, bàn tay chuẩn bị mở cửa cũng dừng lại.
Cô dựa vào tường cúi người ngồi xổm xuống, vùi đầu khóc nức nở.
Nếu đạo pháp của bản thân đủ cao thâm thì còn suốt ngày bị ma quỷ bắt nạt sao?
Khi còn nhỏ cũng vậy, lúc nào cô cũng bị trêu chọc.
Lâm Tam Cô đang ở trong phòng bệnh nghe tiếng cháu gái khóc, bà cũng khó chịu nhưng lại không thể thỏa hiệp.
Bây giờ Chúc Hạ Dương là đứa cháu gái duy nhất của bà.
Bà không muốn cô đi theo con đường không thể quay đầu.
Trên đường đi về, Chúc Hạ Dương vẫn đeo chiếc khẩu trang và kính đen của mình.
Buổi tối mà đeo kính đen thì chỉ có người mù thôi.
So với lời bàn tán của người khác thì cô càng sợ phải nhận những ánh nhìn sợ hãi và hành vi xa lánh hơn.
Vì đôi mắt đó dù sao cũng không thể để người khác nhìn thấy.
So với việc làm người khác hoảng sợ.
Chi bằng làm một "người mù" cho rồi!
Không biết có phải vì bị mất tập trung không, trước mặt xuất hiện một người mà cô cũng không nhận ra.
Chúc Hạ Dương theo phản xạ có điều kiện tránh sang một bên.
"Tôi làm cản đường cô nương à?"
"Đường rộng như vậy. Sao lại nói là cản đường." Giọng Chúc Hà Dương bình thản, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
"Thì ra cô nhìn thấy được à."
Hai tay ông lão đặt ở sau lưng, mỉm cười đi theo bước chân của Chúc Hạ Dương.
Lúc này Chúc Hạ Dương mới nhìn thoáng qua ông lão, người gù lưng cong, còn có một bộ râu quai nón bạc phơ.
Thoạt nhìn đã hơn trăm tuổi, nhưng mà tinh thần rất phấn chấn.
Đã khuya vậy rồi, người này kỳ lạ như vậy, nói không chừng không phải người.
Mình nên nhanh chóng rời khỏi thì tốt hơn.
Nhưng ông ta có bóng!
"Nếu cô nương có thể nhìn thấy tôi, vậy cũng xem là có duyên."
Câu nói này, khiến Chúc Hạ Dương ngẩn ra.
Xem ra thật sự không phải là người rồi!
Nhưng nếu không phải người thì làm sao có bóng?
"Ông già này mình đầy bản lĩnh nhưng bây giờ không có chỗ để phát huy, nếu như cô và tôi có duyên như vậy, có thể nhận cô nương làm đồ đệ không?"
Ông lão đứng trước mặt nhìn Chúc Hạ Dương.
Trong nụ cười nhìn có vẻ hiền từ lại khiến Chúc Hạ Dương có cảm giác không thể diễn tả được.
"Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của ông."
Thật lòng mà nói, Chúc Hạ Dương cảm thấy trong khoảnh khắc ấy bản thân đã động lòng.
Nhưng trực giác nói cho cô biết ông lão ngay cả người cũng không phải trước mặt mình này chắc chắn không đáng tin cậy.
"Cô nương đưa ra quyết định sớm quá rồi, dù gì lão đây cũng không vội, chỗ tôi có một cuốn sách, nếu cô không chê có thể mang về xem thử, sau đó hãy quyết định xem có muốn bái sư hay không."
Nói xong, một cuốn sách bìa vàng xuất hiện trên tay ông lão.
Ông đặt sách vào tay Chúc Hạ Dương sau đó quay người.
"Nếu suy nghĩ xong rồi, có thể dựa theo hướng dẫn trong sách, vào giấc mơ gặp tôi."
Vừa dứt lời, trước mặt Chúc Hạ Dương không còn bóng người nào nữa.
Chúc Hạ Dương không biết mục đích của ông lão đó.
Tuy cuốn sách trong tay rất hấp dẫn, nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt kiên quyết phản đối của bà nội.
Cô đành phải cất ý định đó đi.
Nhìn lướt qua cuốn sách trong tay, bỏ nó vào trong túi.
Vì chuyện này làm nán lại trên đường nên lúc đến nhà thì đã khuya lắm rồi, trong tiệm chỉ còn Hiểu Uyển ở đó.
"Hiểu Uyển, xin lỗi, vì có chút chuyện nên mới về trễ."