Chương 33: Hiểu Uyển mất tích
Sau khi Hiểu Uyển tỉnh dậy đi xuống dưới thì thấy Mạc Thần bưng thức ăn từ phòng bếp ra.
"Hiểu Uyển dậy rồi sao? Nghỉ ngơi thế nào, mau ngồi xuống đi!"
Nói xong, Mạc Thần vội vàng đặt khay trong tay xuống, đỡ Hiểu Uyển ngồi xuống cạnh bàn.
"Không sao rồi... Cảm ơn anh." Hiểu Uyển vừa nói vừa nhìn xung quanh hỏi: "Chị Hạ và anh Lạc Minh đâu?"
"Phòng bếp ấy, anh đi bưng thức ăn tiếp đây."Mạc Thần đang định nhấc chân thì nghĩ đến gì đó, nói thêm: "Đi một lát sẽ quay lại!"
Tối qua Hiểu Uyển bị dọa sợ, bây giờ ở một mình nhất định sẽ không cảm thấy an toàn.
Mạc Thần rất nhanh đã bưng thức ăn ra.
Lạc Minh và Chúc Hạ Dương cũng cầm đồ đi ra.
"Chị Hạ, anh Lạc Minh."
"Dậy rồi à, chị còn định lên gác gọi em đấy, nghỉ ngơi thế nào?"
"Có tinh thần rồi, quầng thâm mắt của em cũng không còn nữa." Nói xong, Hiểu Uyển nở một nụ cười, dùng ngón tay chỉ mắt của mình.
"Chúng ta phải thảo luận chuyện này kỹ hơn, ăn cơm xong chúng ta bàn cách đối phó."
Mọi người bắt đầu ăn cơm.
Vì chuyện gần đây nên người đi trên đường rất ít, cửa hàng cũng không có khách.
Chúc Hạ Dương gắp thức ăn cho Hiểu Uyển, Hiểu Uyển khẽ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hơi rưng rưng.
"Hiểu Uyển à, em đừng quá xúc động, nấu ăn gì đó với Tiểu Hạ Dương mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ!"
Hiểu Uyển nhớ lại lúc vừa mới đến cửa hàng này.
Khi đó Chúc Hạ Dương không thích nói chuyện, đối xử với một người lạ như mình cũng rất lạnh lùng.
Hơn nữa cô luôn đeo khẩu trang và kính râm khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Dần dần, ở chung lâu, chị Hạ càng quan tâm đến mình hơn, hơn nữa Mạc Thần thường xuyên đến cửa hàng, bầu không khí cũng trở nên rất ấm áp.
Mà lúc này, những người không có quan hệ máu mủ còn thân thiết hơn người thân của mình.
"Cám ơn mọi người..."
"Chúng ta là bạn tốt mà, còn là đồng nghiệp gắn bó với nhau sớm chiều." Lạc Minh mỉm cười rất ấm áp.
"Mà chị là bà chủ của em, ra lệnh cho em mau ăn cơm, nếu không sẽ trừ lương!"
Chúc Hạ Dương cố làm ra vẻ nghiêm túc nhưng trong lòng Hiểu Uyển vẫn thấy rất ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người cùng cho rằng trách nhiệm nặng nề như rửa bát nên đặt lên vai Mạc Thần.
"Mấy người thật độc ác, vừa rồi còn vui vẻ hòa thuận, bây giờ đã bắt đầu ức hiếp tôi!"
Mặc dù Mạc Thần thể hiện dáng vẻ phản đối, nhưng khi ánh mắt của Chúc Hạ Dương nhìn vào anh ta thì bèn ỉu xìu thu dọn bát đũa đi vào bếp.
"Em nói người tối qua theo dõi em không phải là người?"
"Vâng. Mặc dù em nghe thấy tiếng bước chân nhưng không thấy bóng người nào." Nhắc đến chuyện tối hôm qua, sắc mặt của Hiểu Uyển lại trở nên khó coi.
Lạc Minh ngẫm nghĩ, nhìn Hiểu Uyển hỏi rất nghiêm túc: "Vậy có phải đã trốn rồi không?"
"Nếu trốn thì không phải tiếng bước chân cũng nên dừng lại sao? Nhưng tiếng bước chân cách em rất gần, chị Hạ, em rất sợ."
"Cha mẹ em lớn tuổi rồi, ở nhà còn có một đứa em trai năm nay học lớp mười hai, em không thể chết được..."
Hiểu Uyển nói xong thì khóc lên, nhìn dáng vẻ của cô ấy, Chúc Hạ Dương vừa khó chịu vừa hơi tức giận.
"Tiểu Hạ Dương sao vậy, cậu nghĩ cách gì đó giúp em ấy đi?" Mạc Thần đi từ trong bếp ra.
Đôi mắt dưới kính râm của Chúc Hạ Dương híp lại, lạnh nhạt nói: "Tôi không phải cảnh sát, không thể giúp em ấy."
"Lỡ như thật sự không phải người thì sao? Đây vốn là một chuyện linh dị thì sao?"
"Những chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi sao?" Chúc Hạ Dương đột nhiên đứng dậy nhìn Mạc Thần.
"Nếu em ấy phải sống chỉ vì cha mẹ và em trai, vậy thì xin lỗi, tìm đường chết cũng tốt!"