Chương 22: Trúng độc thi
Dường như anh không nghe thấy yêu cầu của Chúc Hạ Dương, chậm rãi nhắm mắt lại, chóp mũi chạm vào gò má cô, cọ khắp nơi.
Chúc Hạ Dương dồn hết sức muốn phản kháng nhưng chẳng ăn thua gì, sau đó cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Mạc Thần đầy kinh ngạc đứng ở cửa.
"Mẹ nó!"
Mạc Thần đẩy Dạ Minh ra.
Vội vàng bảo vệ Chúc Hạ Dương ở sau lưng.
Thấy Dạ Minh ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra nằm ở trên giường.
Mạc Thần lớn tiếng quát lên: "Tại sao anh lại ở đây, anh muốn làm gì Tiểu Hạ Dương?"
Dạ Minh không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
Mạc Thần cảm thấy ánh mắt không thân thiện đó dường như muốn xuyên thủng người của anh ta vậy.
Mỗi một cái xương trong người đều run rẩy.
"Anh... Đừng tưởng rằng tôi sợ anh, ông đây không muốn so đo với anh! Tiểu Hạ Dương, chúng ta đi!"
Mạc Thần kéo Chúc Hạ Dương đi ra ngoài, Dạ Minh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, ngăn cản đường đi.
"Cô trúng độc thi."
"Độc thi?"
Chúc Hạ Dương hoảng sợ, trong đầu nghĩ chẳng lẽ là lúc giết bánh bao mập?
"Nhưng mà tôi đã xử lý giúp cô."
"Cảm... Cảm ơn!"
Hóa ra vừa rồi anh ta giúp mình xử lý độc thi sao?
Khuôn mặt của Chúc Hạ Dương đầy hoang mang, vẻ mặt cứ như mình đã trách lầm Dạ Minh vậy.
Mà Mạc Thần kéo cô ra khỏi phòng.
"Đừng tin lời của anh ta!"
Nhỏ ngốc này vẫn luôn dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.
Rõ ràng vừa rồi bị ăn đậu hũ*.
*Chú thích: Ăn đậu hũ: Hành động lợi dụng, sàm sỡ.
Mạc Thần dẫn Chúc Hạ Dương tới phòng khách, gặng hỏi nguyên nhân người đàn ông đó xuất hiện ở trong phòng, không ngừng trách mắng một trận.
Chúc Hạ Dương cảm giác như mình vừa bị bắt gian tại giường.
Mà Mạc Thần kiên quyết muốn Chúc Hạ Dương ngủ ở phòng của mình, còn anh ta thì ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách.
Nửa đêm, Chúc Hạ Dương nghe thấy một tiếng hét thảm, cô vội vàng chạy đến phòng khách.
"Ôi! Tiểu Hạ Dương ơi, tôi sắp chết rồi, tôi sẽ không còn được gặp cậu nữa..."
Mới vừa ra cửa phòng, Mạc Thần đã xông tới ôm lấy Chúc Hạ Dương.
Nước mắt nước mũi dính lên người cô.
"Đừng khóc đừng khóc, cậu làm sao vậy?"
"Hắc bạch vô thường tới đòi mạng tôi, sao tôi lại đáng thương như vậy chứ, tôi vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa!"
Chúc Hạ Dương khó hiểu, kéo Mạc Thần ngồi xuống, sau khi hỏi cẩn thận mới biết chuyện đã xảy ra.
Sau khi Mạc Thần ngủ nghe thấy có người gọi tên của mình, mở mắt thì thấy đầu lưỡi thật dài, còn có hai mặt quỷ một đen một trắng.
Anh ta sợ hãi xoay người nhảy dựng dậy.
Trong lúc hoảng hốt không cẩn thận đụng đầu phải trần nhà.
Đứa bé đáng thương này cũng thật thảm!
Chúc Hạ Dương an ủi Mạc Thần, biết chắc là tên Dạ Minh đó giở trò, cố tình dọa anh ta.
Bởi vì chuyện này đối với quỷ vương như anh mà nói, muốn đơn giản bao nhiêu sẽ đơn giản bấy nhiêu.
Ngày hôm nay lúc Mạc Thần rời đi vẫn không quên cảnh cáo Dạ Minh không được ức hiếp Chúc Hạ Dương.
Điều này khiến Chúc Hạ Dương vừa cảm động vừa dở khóc dở cười.
Buổi trưa Chúc Hạ Dương đi mua bát hương và nén hương về, nhưng cái tên trong nhà lại chê không đủ xịn.
Biết làm sao được, chỉ có thể đi mua lại.
"Ừm, thế này còn được, với tư cách là quỷ vương, không thể nuốt nổi thức ăn kém chất lượng."
"Phải, anh không nuốt nổi thì tiền của tôi phải chịu tội theo anh! Sao tôi xui xẻo như vậy, tự nhiên gặp phải chuyện này, lại thêm một khoản chi tiêu, thật là xui xẻo."
Chúc Hạ Dương xoa ấn đường của mình, tốt nhất là người trước mặt này nhanh chóng biến mất, nhìn thấy là khiến cô khó chịu.
Không ngờ trong khoảng thời gian tiếp theo, tên đó thật sự ít xuất hiện, trong mặt dây chuyền cũng không thấy bóng dáng.
Phẫu thuật đã qua hơn nửa tháng, sau khi phẫu thuật xong Lâm Tam Cô vẫn không tỉnh lại, bác sĩ nói có thể mãi mãi không tỉnh lại.
Tin này chắc chắn là cúc sốc cực lớn với Chúc Hạ Dương.
Nhưng mà cô sẽ đợi.
Bà nội nhất định sẽ tỉnh lại!