Chương 50: Hồn đan
Dạ Minh bước vào.
Anh đi thẳng tới nơi ở của Diêm Vương.
Một căn nhà lớn, trong vườn trồng đủ loại hoa cỏ.
Dưới Âm phủ, ngoài hoa bỉ ngạn ở hoàng tuyền ra thì chẳng có loài thực vật nào có thể sống nổi.
Nhưng Diêm Vương phi lại rất thích các loại hoa cỏ, vì vậy Diêm Vương đã phái quỷ sai đến nhân gian lấy về.
Hoa cỏ nhân gian được xử lý đặc biệt và duy trì bằng pháp lực nhưng cũng không sống được lâu, nhiều nhất là một tuần thì sẽ phải trồng lại.
Dù là vậy, hoa cỏ ở đây vẫn không ngừng được thay mới.
"Quỷ đế Hằng Cổ, Diêm Vương đang đợi ngài ở tiền điện."
Một bạch y nam tử sắc mặt trắng bệch xuất hiện, dẫn Dạ Minh đến tiền điện.
Diêm Vương thấy Dạ Minh bước vào, vội vàng tươi cười đứng dậy.
"Quỷ đế Hằng Cổ trở về rồi, không biết những yêu ma kia..."
"Chuyện những yêu ma kia tất nhiên không phiền Diêm Vương phải lo, bản Đế tự có chừng mực, hôm nay đến thăm, ta nghĩ Diêm quân đã biết dụng ý."
Dạ Minh ngồi xuống bên cạnh, bưng tách trà lên, nhẹ nhàng gạt gạt nắp chén.
"Quỷ đế đại nhân, chuyện này..."
Diêm Vương có hơi khó xử.
"Từ xưa đến nay, Quỷ Đế Hằng Cổ nắm quyền giám sát yêu ma. Mặc dù U Liên Thánh Nữ là thuộc hạ của ngài, nhưng tội canh giữ không nghiêm này cũng phải trị."
Diêm Vương vừa nói vừa xoay người về ghế ngồi xuống.
"Hơn nữa đây là lần đầu tiên yêu ma trốn ra! Kết giới của động Tụ Tà mạnh như vậy, sao yêu ma lại trốn thoát được?"
Dạ Minh đã hiểu, Diêm Vương đang nghi ngờ mình.
Anh cười nhạt, đôi mắt xanh biếc nhìn Diêm Vương không nói lời nào.
Vẻ mặt Diêm Vương cứng đờ, sau đó nói: "Nếu Quỷ Đế nhớ mong U Liên Thánh Nữ như vậy, Bất Tử ngươi dẫn cô ta tới đây."
"Vâng."
Nam tử mặc đồ trắng tên là Bất Tử.
Bất Tử dẫn U Liên thánh nữ tới.
Vẻ mặt U Liên tiều tụy, bộ váy tím bằng lụa mỏng trên người hoàn toàn rách nát, trên người chằng chịt vết máu.
Gương mặt trắng bệch, làn da đã không còn sự tươi trẻ hằn lên vết nứt nẻ, mái tóc màu tím bết dính lên mặt.
Trên bết thương lờ mờ thấm ra máu thịt đỏ tươi.
"Đại... nhân."
"U Liên!"
Dạ Minh đứng dậy ôm U Liên vào lòng, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
"Trong lúc ta vẫn đang đuổi bắt yêu ma, Diêm Vương lại ra tay tàn nhẫn với thuộc hạ của bản Đế như vậy, là muốn ra oai đánh phủ đầu bản Đế hay sao!"
"Không dám, không dám, lời này của Quỷ Đế đại nhân sai rồi!"
Diêm Vương giả vờ trấn tĩnh, vội nói: "U Liên Thánh nữ canh chừng không nghiêm, thả yêu ma tà vật mạnh mẽ đến vậy ra ngoài, nếu như không trị tội, khó bề phục chúng."
Dạ Minh chằng nhìn ông ta, gọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Hồn đan!"
"Quỷ Đế, chuyện này không thể nào..."
"Trả lại hồn đan."
"Bất Tử, mau lấy hồn đan của U Liên Thánh Nữ!"
Diêm Vương vội vàng hét lên, Bất Tử nhanh chóng lấy hồn đan đưa cho Dạ Minh.
Dạ Minh đặt hồn đan vào cở thể U Liên, sắc mặt cô dần dần hồi phục.
Hồn đan cũng giống như linh hồn của người phàm, người âm không có hồn đan thì bất cứ lúc nào cũng có thể hồn phi phách tán.
Hình phạt này quá nặng.
Dạ Minh nhỏ máu của mình vào miệng vết thương trên vai U Liên, các vết thương trên cơ thể cô lập tức lành lại.
"Đa tạ đại nhân!"
U Liên quỳ trước mặt Dạ Minh, Dạ Minh đứng dậy nhìn Diêm Vương.
"Trong lúc bản Đế truy bắt yêu ma ở nhân gian, Ma Vực không có người quản lý, bản vương sẽ giao quỷ ấn cho U Liên, Diêm Vương thấy có ổn không?"
"Ổn, ổn, hi vọng Quỷ Đế Hằng Cổ nhanh chóng bắt hết yêu ma lại."
Diêm Vương cười làm hòa.
"Cáo từ!"
Dạ Minh xoay người phất áo rời đi.
U Liên cúi đầu hành lễ rồi lui ra.
Hai người ra khỏi phủ, Bất Tử đi đến bên cạnh Diêm Vương, nói nhỏ: "Cứ để bọn họ rời đi như vậy sao?"
"Quỷ Vương mười vực không thể khinh thường, Quỷ Đế Hằng Cổ này càng không thể chọc vào, kế sách trừng phạt mà Thị Huyết Đế hiến cho ta, ngược lại chiếu tướng ta."
Diêm Vương nói với vẻ bất lực.
Rõ ràng quan hệ giữa các quỷ vương của mười vực có kẽ hở, nhưng dù là ai thì mình cũng không thể đắc tội.
Lần này Thị Huyết Đế hại chết mình rồi.
Sau này nên tránh càng xa càng tốt.