Tại đại sảnh Lâm gia.
Lão Ngô nhìn thấy công tử đột nhiên dừng bước, nghi ngờ hỏi: "công tử, người sao vậy?"
Lâm Phàm lắc đầu nói: "không sao, chỉ là cảm thấy có luồng sát khí bốc lên."
Lão Ngô bất lực thở dài.
Với tình hình này của công tử, lão già ta cũng lực bất tòng tâm.
Nếu không phải là người thừa kế duy nhất.
Với tính cách của lão gia, sợ là sớm đã bị một bàn tay tát chết.
"Lão gia, công tử đến rồi."
Lão Ngô vừa mở miệng xong, từ từ lùi sang một bên.
Lâm Vạn Dịch đứng chắp tay, quay lưng với Lâm Phàm.
Trong đại sảnh rất yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở nặng nề.
"Nghịch tử, ngươi quỳ xuống cho ta.
Tính đường đi nước bước đâu ra đấy, lấy hết dũng khí bước ra cửa lớn, ngắm nhìn thế giới lạ lẫm bên ngoài, đây cũng chỉ mới được ba ngày.
Bây giờ tuổi trẻ không giống ai.
Hay vẫn là thân phận lão gia yêu quái này, vừa mở miệng lập tức muốn mình quỳ xuống.
Việc này cần có một lời giải thích.
Vừa sáng sớm đã tiêu rồi.
Không thể quỳ xuống.
"Không quỳ."
Lâm phàm dứt khoát nói.
Lão Ngô đứng trước cửa, kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn công tử, chuyện gì thế này, trước đây công tử đâu phải dạng người này.
"Điểm nộ khí: +30."
Lâm Vạn Dịch đang ẩn chứa cơn tức giận, trong chốc lát bạo phát toàn bộ, tại trong đại sảnh tìm kiếm đồ gì đó, dường như là muốn động thủ rồi.
Không hay rồi, nếu cứ như thế này, đối với mình cũng không có lợi gì, thân phận bản thân vẫn là nhi tử người ta, lão tử đánh hài nhi cũng chẳng phải chuyện gì thương thiên hại lý.
Lâm Phàm lẩm bẩm, đột nhiên nghĩ đến một câu nói trong tiểu thuyết.
Lúc đó xem, mục giới thiệu của tiểu thuyết, bất luận là nhân vật quan trọng hay người qua đường, đều bị câu nói này kinh động, nghĩ đến đây.
Hắn hướng về phía trước, đẩy lưng thẳng, khấu đầu, khẳng khái nói: "Chúng ta là võ gia, đầu đội trời chân đạp đất, trên vai thiên hạ, dưới chân là đất, hơi thở trong tim, đời này quỳ trước thiên địa, quỳ trước phụ mẫu, một quỳ bình thường, tiêu tán khí thế, một đời hóa thành vô vị."
Lão Ngô bỗng nhiên hai mắt như lóe sáng, nhìn về hướng Lâm Phàm, dường như không nghĩ đến công tử dám nói những lời này.
Lâm vạn Dịch cũng đơ người ra, dường như rất kinh ngạc.
Trong lòng Lâm Phàm rất đắc ý, đùa cái gì chứ, nếu mà không trấn định được thì còn lăn lộn cái gì giang hồ?
Tác giả có thể viết được những lời này, cũng coi như là một cái nhân tài.
Một chai rượu có thể thổi bay địa cầu.
"Con em nó!"
Lâm Vạn Dịch tức giận hét lớn: "Võ đạo thập nhị trọng, ngươi đến nhất trọng cũng không phải, đội trời đạp đất, ngươi lấy gì đội, dùng cái gì đạp."
"Thời điểm ta lúc bằng tuổi ngươi, có thể dựa vào bản thân xông ra một phiến thiên địa, còn ngươi đâu?
Tiếng nói như chuông lớn, đứng gần như thế, tóc đều bị âm thanh làm cho bay loạn.
Trời ạ! Lâm Phàm có chút muốn đi đầu thai.
Công tử nhà giàu này quá không dễ làm.
Trong mồm lẩm bẩm liên tục: "Những lời nói này quá nhục mạ người ta rồi. Lấy gì đội, lấy gì đạp, đương nhiên là lấy đầu đội, lấy chân đạp rồi."
Âm thanh tuy nhỏ nhưng vẫn bị nghe thấy.
"Điểm nộ khí: +100."
"Ngươi đang lảm nhảm gì đó."
Sắc mặt Lâm Vạn Dịch thay đổi, lão ta thực không nghĩ ra vì cái gì sinh ra một đứa con trai không có chí cầu tiến.
"Không có, không lẩm bẩm gì cả."
Lâm Phàm lập tức phủ nhận.
Hiện tại tình hình có chút không ổn, nếu lại tiếp tục kích phát cơn giận, thật đúng là sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên cần trấn định, không được hoang mang, càng không được nóng vội.
Lão Ngô nói: "Lão gia, công tử có thể nói ra những lời này, chứng tỏ tâm có chí lớn, hà tất không cho công tử một chút thời gian sám hối."
Lão ta là nhìn Lâm Phàm lớn lên, đương nhiên không muốn trơ mắt ngó lơ.
Lão Ngô đỡ lời nói giúp, Lâm Vạn Dịch nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
Hít dài một hơi dài, kìm hãm cơn giận trong lòng, nhưng vẫn tức giận quát lớn nói: "Ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta, cho ngươi thời hạn bảy ngày, nếu không thể nhập môn , vậy thì ngươi lập tức cút khỏi Lâm gia, tự sinh tự diệt."
"Được rồi, nhi tử xin cút ra ngoài trước."
Việc nên làm vẫn phải làm, mặc dù nói tướng mạo lão gia hồi trẻ không ra gì, nhưng ít nhiều cũng đã 60 tuổi rồi, bản thân mình biểu hiện buồn một chút không sao, nhưng tính cách này của bản thân, đối phương thật không có nghi ngờ sao?
Hoặc là nói, tính cách trước đây của tên này với tính cách của mình gần tương tự, cũng là cùng một cái mô hình tạo ra?
"Điểm nộ khí: +60."
Vừa rời đi, bỗng nhiên nhận được sáu mươi điểm nộ khí, cảm giác không có gì bất ngờ lắm.
Hắn vẫn luôn nghĩ, nếu như một mực công kích một người, liệu có thật tạo thành huyết hải thâm thù?
Không thể nào, tuyệt đối không thể.
Làm gì có người làm cha nào lại nhẫn tâm hạ thủ với con trai mình đâu chứ.
Mặc dù đã phế như thế này, cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Chuyện này hẳn là phải chịu áp lực ở trình độ rất cao nha.
"Lão gia, tính cách của công tử, người và hạ nhân ai ai cũng biết, nhất thời khó có thể sửa đổi, có thể cho công tử thêm ít thời gian." Lão Ngô nói.
Hắn sống tại Lâm gia, đối với Lâm Phàm công tử rất là quan tâm.
Lâm Vạn Dịch tinh thần sa sút, thở dài nói: "Thời gian không còn nhiều, biên giới U thành sắp đến thời hạn 20 năm, thân là người đứng mũi chịu sào, hiện tại ngay cả năng lực tự về mà hắn cũng không có, làm sao có thể không lo lắng."
Lão Ngô giữ sự trầm mặc.
Mỗi một cái kỳ hạn 20 năm, chẳng khác nào thanh đao kề trên cổ.
Lâm Vạn Dịch vẫn vẫy tay, sau đó hướng phía sau đại sảnh bước đi.
Tình thế này, giống như muốn một mình tĩnh lặng.
Viên Gia.
"Cha."
Hôm nay cha từ Lâm gia quay về với tâm trạng không tệ, có phải có chuyện gì không?
Một tên thiếu niên hỏi.
Hắn là dòng chính của Viên gia, Viên Thiên Sở, đứng thứ hai.
Viên gia con cái đầy đàn, lão đương gia còn không chắc chắn bản thân nhớ có bao nhiêu đứa con.
"Thiên Sở, ngươi không biết hôm nay ta đã nhìn thấy gương mặt thật của công tử Lâm gia, quả thật đúng là danh bất hư truyền, Lâm gia hắn không tới ba năm nữa, nhất định sẽ xuống dốc không phanh."
"Người người đều nói Lâm Vạn Dịch là nhân tài kiệt xuất, nhưng năng lực sinh nhi tử của hắn, không thể dùng được."
Hôm nay tại Lâm gia hắn bị tên tiểu tử này chơi hết một màn, nếu không phải nể mặt Lâm Vạn Dịch, sớm đã dạy dỗ tên tiểu tử này rồi.
Nhưng cũng không sao, để xem hắn có thể nhảy nhót đến bao giờ.
Viên Thiên Sở cười nói: "Cha, hôm nay nhi tử nghe nói, cái tên Lâm Phàm tại Thuần Hương Các mời bọn ăn xin dùng cơm, còn phát sinh xung đột với tam công tử Lương gia, hắn chỉ là một tên phế vật tay trói gà không chặt, thế mà dám đối đầu với Lương Dung Kỳ.
"Hài nhi đang nghĩ, lúc đó sao không ra tay đánh chết hắn luôn đi cho rồi."
Viên gia chủ cười lớn, giọng điệu kiên định nói: "Hắn là tên ngốc, sau cùng cũng sẽ phá hủy Lâm gia, không cần nóng vội, đợi một đến hai năm sau, xem hắn thế nào."
Hậu viện Lâm gia.
Lâm Phàm nằm trên giường nhàm chán, những ngày này trôi qua rất nhẹ nhàng thoải mái, mặc dù vừa bị lão cha mắng cho một trận, nhưng cũng không tính là thiệt thòi.
"Đáng tiếc là, lão cha đối với ta kỳ vọng quá thấp, nếu như cao hơn một chút. Ta đột nhiên biến thành dạng này, vậy cơn giận nhất định không xong."
Lâm Phàm lắc đầu cảm thấy tiếc nuối, đồng thời hưởng thụ cuộc sống và nâng cao thực lực, vui vẻ như vậy sao không làm chứ. Tiểu phụ trợ này như là chế tạo riêng dành cho mình, lúc này hắn nhìn nội dung của tiểu phụ trợ, chìm vào suy nghĩ sâu.
Rốt cuộc là nên tăng điểm hay là nhập môn đây.
"Ngẫm lại, ta cho ngươi mặt mũi vậy rồi, còn bắt ta trong vòng bảy ngày phải nhập môn
"Lâm Phàm ta là người cần thể diện, làm khó nhau như vậy, có còn cho người ta chút thể diện không."
"Không cần tu luyện cũng có thể nhập môn, thử hỏi ngươi có sợ hay không!"
Nhấn nút!
"Nhập môn Hổ Sát Đao Pháp"
Điểm nộ khí tiêu hao 200 trong chớp mắt, chỉ còn thừa lại 5 điểm.
Lập tức.
Lâm Phàm run rẩy toàn thân, phảng phất cảm thấy có một luồng năng lượng huyền diệu thâm nhập vào cơ thể, có một loại ký ức không thể có đang được phong ấn cất giấu ở sâu trong đầu.
Ký ức tu luyện nhiều năm, trong chốc lát như được giải phóng trên cơ thể.
Giơ cánh tay, ngón tay, bàn tay, khủy tay đều có một loại cảm giác rất quen thuộc.
Lâm Phàm từ trên giường nhảy xuống, hét nhỏ một tiếng: "Hổ Nha!"
Cổ tay chém xuống, uy lực cực mạnh, âm thanh nặng nề phát ra.
Rầm!
Bàn gỗ tan nát bốn phía, vụn gỗ rơi xuống đất, bốn chân bàn nằm nên nền gạch, tất cả đều đã nứt vỡ.
"Hây ya, đau quá đi mất!"
Lâm Phàm ôm lấy tay phải, gương mặt cấp tốc đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa tràn ra.
"Sưng rồi, sưng rồi"!
Nếu như có người nhìn thấy, có lẽ sẽ nghĩ đây là đầu óc dạng gì mới có thể làm ra chuyện này, không tu luyện tâm pháp, cũng không có nội lực.
Cường độ thể phách cũng không đạt đến trình độ nhất định, vậy mà dám dũng cảm triển khai đao pháp hung hăng chém bàn gỗ. Loại khí phách này, người bình thường khẳng định không làm được
"Tu luyện cái búa ấy, đang yên đang lành chịu khổ , vẫn là tăng điểm tốt hơn."