Lâm Phàm có chút hoảng, biểu đệ rời mình mà đi sao. Trời ơi, vậy sau này không có hộ vệ thì cho dù hắn có ở U Thành thì cả người cũng không tự tại, nhỡ mà gặp phải hai nhà Viên Lương muốn đánh nhau thì hắn phải tự mình động thủ chắc, vậy thì có biết bao nhiêu mất mặt.
Trên đường phố.
"Biểu đệ, cha ta rốt cuộc là muốn ngươi đi làm gì vậy?"
Lâm Phàm hỏi, có thể không cần đi thì tốt nhất là không đi, ở bên cạnh biểu ca tốt biết bao nhiêu, vừa được vui chơi vừa được náo loạn lại không cần phải chịu tội. Cứ thế mỗi ngày vui vẻ ăn ăn uống uống không phải là rất hoàn mỹ sao.
"Không biết, biểu ca, đoạn thời gian này ta không ở đây huynh phải chú ý an toàn đó."
Châu Trung Mậu không nỡ rời khỏi biểu ca, đoạn thời gian vừa rồi ở bên cạnh nhau rất vui vẻ, nhưng mệnh lệnh của bá phụ hắn không thể không nghe.
Lão cha đây là muốn loại bỏ người có võ công mạnh nhất bên cạnh hắn a!
Người muốn ta không thể ra ngoài ngao du được sao?
"Biểu ca yên tâm, ta sẽ cố gắng làm mọi chuyện cho nhanh xong rồi quay về."
Châu Trung Mậu nói, sau đó hướng sang Cẩu Tử bảo: "Cẩu Tử, thời gian này ta không ở đây ngươi phải chăm sóc cho biểu ca thật tốt, gặp phải nguy hiểm thì ngươi nhất định phải đi tới trước."
"Vâng."
Cẩu Tử ứng nói, không cần người khác phải bảo thì đây cũng là chuyện mà hắn nên làm, nếu công tử mà gặp phải nguy hiểm thì hắn tuyệt đối sẽ không mảy may do dự mà xông lên chắn trước.
Lâm Phàm rất mất hứng nói: "Về thôi, về thôi."
Lương phủ.
"Cha, chính là tên gia hỏa kia làm đó, hắn trước mặt ta thừa nhận rồi."
Lương Dung Kỳ thật sự rất thảm, mặt bị đánh đến hoàn toàn biến dạng, đau, thật sự rất đau, loại đau đớn cay rát này nếu không tự mình cảm thụ thì không thể tưởng tượng được.
Hắn từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến sẽ có người vô pháp vô thiên tới mức độ này, đây căn bản là không coi thân phận địa vị của hắn ra gì. Nói đi thì cũng phải nói lại, bản thân hắn là tam công tử Lương gia, cùng thuộc một giai cấp với Lâm Phàm, ngươi con mẹ nó muốn đánh liền đánh, không có một chút do dự gì cả, không cho người khác mặt mũi đến vậy sao?
"Ngươi có chứng cứ không?"
Lương lão gia hỏi.
Lương Dung Kỳ gấp gáp nói: "Cha, đây còn cần chứng cứ gì nữa, hắn ở trước mặt ta chính miệng thừa nhận mình làm rồi."
"Ngu xuẩn."
Lương lão gia từ trước tới nay chưa từng phát hiện tam nhi nhà mình lại có thể ngu xuẩn tới trình độ này, nói: "Vậy có người nghe thấy hắn thừa nhận không? Hay là nói bản lĩnh của ngươi lớn tới mức người khác sẽ tin lời ngươi nói."
Lương Dung Kỳ khó chịu nhìn phụ thân.
Ngu xuẩn?
Cha thế mà lại bảo hắn ngu xuẩn, đây là chuyện từ xưa tới nay chưa từng có. Lúc trước vẫn luôn khen người ta thông minh, có tâm tư, hiện tại trực tiếp nói mình ngu xuẩn, sự thay đổi đột ngột này cũng quả thực là quá lớn.
"Cha, ta..."
Lương Dung Kỳ không biết nên nói cái gì, phụ thân nói đến mức này rồi hắn còn nói lại được gì nữa.
Lương lão gia thất vọng phất tay, nói: "Ngươi lui xuống về dưỡng thương trước đi, chuyện này ngươi không cần phải hỏi nhiều nữa."
Không biết vì sao lão nghĩ đến con trai lớn từng bị lão chán ghét, bây giờ bắt đầu so sánh lại thấy con trai lớn ổn trọng hớn Tam nhi nhiều. Hoặc có lẽ lão đây là đang có mới nới cũ đi.
Lương Dung Kỳ muốn nói lại thôi, chỉ thở dài một tiếng rồi cúi đầu rời đi, hắn cảm thấy được có chút không ổn. Thái độ của phụ thân đối với hắn không còn nhiệt tình như trước nữa, đây là tín hiệu nguy hiểm. Nghĩ tới một khả năng, chắc chắn là đại ca nịnh nọt phụ thân, từ chỗ hắn cướp đoạt sự yêu thương của cha, thật đáng chết. Lương Dung Kỳ không nói nhiều liền lui ra ngoài, nếu hôm nay mà nói quá nhiều thì ngược lại sẽ dẫn đến phụ thân không vui.
Lúc ra ngoài hắn nhìn thấy Lương Dịch Sơ đang đi đến, sắc mặt hắn trong phút chốc biến đổi, châm chọc nói: "Đại ca, ngươi thật sự rất có biện pháp nha, chúng ta cứ đợi đấy mà xem."
Lương Dịch Sơ cười nói: "Tam đệ, vì phụ thân phân ưu là bổn phận của huynh đệ chúng ta."
"Hừ."
Lương Dung Kỳ hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp rời đi.
Lâm phủ.
Lâm Phàm về tới viện lạc chán nản nằm trên ghế tựa trong viện nhắm mắt dưỡng thần, mấy số liệu trong tiểu phụ trợ cũng coi như là không tệ.
"Điểm nộ khí: 5231"
Có chút thu hoạch.
Ngày ngày cứ qua như thế đi, từ từ đến không cần vội, thời gian thể nghiệm nhân sinh có thể tăng thêm điểm cũng là lựa chọn không tệ.
Sau khi Châu Trung Mậu trở về liền trực tiếp đi đến thư phòng, cũng không biết lão cha rốt cuộc muốn biểu đệ đi làm gì. Lâm phủ bao nhiêu người như vậy sao nhất định phải bảo biểu đệ đi chứ, đây rõ ràng là cố ý muốn tách người bên cạnh hắn đi hết mà.
Trong thư phòng.
"Bá phụ, bên cạnh biểu ca thiếu người, ta mà đi rồi nhỡ biểu ca gặp phải nguy hiểm thì biết làm sao?"
Châu Trung Mậu nói. Trong lòng hắn thật sự là chỉ muốn bồi bên cạnh biểu ca không muốn đi đâu cả.
Lâm Vạn Dịch liếc xéo hắn một cái: "Nguy hiểm? Biểu ca ngươi đi đâu cũng gây chuyện, nếu có nguy hiểm thì cũng là tự hắn tìm đến, ngươi ở bên cạnh hắn làm đả thủ giúp hắn bắt nạt người khác, cũng chính là giúp hắn đi gây thù chuốc oán."
Châu Trung Mậu bất đắc dĩ không biết phải nói gì, xem ra chuyện này muốn tránh cũng không tránh được. Biểu ca, đoạn thời gian này huynh phải ít xuất hiện một chút, không thể gây chuyện tiếp được, nếu động phải nhân vật nào lợi hại thì rất có khả năng sẽ bị người ta đánh đó.
"Ở Vị Hà xuất hiện một thế lực hải tặc không nhỏ, ngươi dẫn người đi tiêu diệt bọn hải tặc đó đi."
Lâm Vạn Dịch nói.
"Bá phụ, Vị Hà không phải là phạm vi thế lực của hai nhà Viên Lương sao, Lâm gia chúng ta quản thế nào được?"
Châu Trung Mậu hỏi.
Chuyện lúc trước hắn vẫn còn nhớ rõ, gia chủ của hai nhà Viên Lương tới Lâm gia nói muốn phân chia thế lực ở phạm vi Vị Hà, vốn tưởng rằng đây là do hai nhà đó tự mình chuốc lấy khổ, bá phụ sao có thể đồng ý được.
Nhưng hắn tuyệt không ngờ bá phụ lại đồng ý giao Vị Hà cho hai nhà bọn họ. Lúc đó hắn vẫn còn nhỏ không hiểu rõ về nguyên nhân bên trong lắm, bây giờ hắn đã trưởng thành rồi nhưng vẫn như cũ không hiểu được.
Lâm Vạn Dịch nhíu mày nói: "Trung Mậu, ngươi ở cùng với biểu ca ngươi quá lâu rồi phải không, sao ngươi cũng có nhiều vấn đề cần hỏi vậy?"
"Vâng, bá phụ, Trung Mậu sai rồi, Trung Mậu hiện tại liền xuất phát ngay."
Châu Trung Mậu nói.
Xem ra thật sự là ở bên cạnh biểu ca quá lâu rồi, lúc trước hắn sẽ không hỏi những chuyện như này đâu.
Lâm Vạn Dịch phất tay, Châu Trung Mậu rời đi chỉnh lí nhân mã để chuẩn bị lên đường đến Vị Hà.
"Lão gia, tu vi của những hải tặc kia cũng đều không được, cũng chỉ có tu vi của tên đẩu tử còn được coi là tạm tạm, nhưng đối mặt với Châu Trung Mậu tu vi võ đạo bát trọng, chỉ sợ cũng không là gì cả."
Ngô lão nói.
"Hừ, đích thực dựa vào tu vi của Châu Trung Mậu thì những hải tặc kia không là gì cả, nhưng bọn chúng rất xảo trá, muốn một lưới tóm gọn bọn chúng cũng chưa chắc đã dễ dàng như vậy. Vừa hay để hắn ra ngoài một thời gian, xem tên nghịch tử kia làm sao đi ra ngoài ức hiếp người khác được."
Lâm Vạn Dịch nói, chuyện này là lão cố ý.
Đêm tối, Lâm phủ rất an tĩnh.
Lâm Phàm vốn dĩ là muốn điều khiển côn trùng đến kho lương Viên gia dạo một vòng, nhưng hắn nghĩ đến hôm qua mệt như vậy liền lập tức nghỉ ngơi, tự mình thôi miên, thôi vậy hôm nay cứ thế đi, đợi ngày mai tinh thần tốt rồi thì lại chơi tiếp. Nằm trên giường một lúc sau rất nhanh liền nhập vào mộng đẹp. Không biết qua bao lâu sau "phập" một tiếng, sau đó có một đạo thanh âm chói tai truyền đến.
Loảng xoảng!
Lâm Phàm giật mình, hai mắt trừng lên tròn xoe, hắn nhìn thấy cái gì vậy?
Một thanh chủy thủ trực tiếp đâm tới bên giường cách mặt hắn chỉ mấy phân, chủy thủ vẫn còn rung rung, này nếu là muốn nhắm vào đầu của hắn thì đến mạng cũng không còn nữa rồi.
"Mẹ kiếp, xong hay chưa vậy."
Lâm Phàm ngồi dậy, một tay chống giường, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một đạo bóng đen xuất hiện ngay dưới ánh trăng.
Thích khách, lại là tên thích khách kia.
"Ngươi bị dở hơi sao, liên tục đến tìm ta làm gì?"
Lâm Phàm mắng chửi, tên kia tuyệt đối là có bệnh thần kinh, bản thân rốt cuộc đã làm việc gì người thần đều phẫn nộ với hắn, mà nhất định mỗi lần đến đều phải là canh ba nửa đêm?
Thích khách không nói gì, ngay lập tức liền động, một chân đạp trên không trung thi triển khinh công cao thâm, lưu lại một hàng thân ảnh trên không.
Chủy thủ đang cắm trên cạnh giường, vụt một tiếng bay ngược về bị thích khách nắm trong tay, không nói gì nhiều trực tiếp cầm chủy thủ xông đến.