"Quá nhát gan, bản công tử còn tưởng rằng hắn có thể cứng rắn một đợt với ta."
Lâm Phàm lắc đầu thở dài, cảm thấy rất thất vọng về Lương Dung Kỳ, thật đúng là Tam công tử có khác, thân phận và địa vị này đã không ngang nhau.
"Biểu ca, tên đó đệ chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết hắn."
"Nếu là hắn dám nhảy, ta sẽ giết chết hắn."
Chu Trung Mậu vốn không thèm để mắt tới tên Lương Dung Kỳ này
Lâm Phàm nói: "Biểu đệ, ta vừa nói chúng ta đi, ngươi đánh hắn làm gì."
Cái tính khí này của biểu đệ nhất định phải sửa lại, không thể quá manh động, phải để cho người ta nói xong lời đã chứ. Nếu không có tính nhẫn nại, sau này xảy ra chuyện thì nên làm thế nào cho phải.
Chu Trung Mậu gật đầu, khắc cốt ghi tâm những lời này, nếu như người khác nói, hắn chắc chắn nghe không lọt tai, nhưng một khi biểu ca nói thì không giống rồi.
Đột nhiên! Đám người chung quanh rối loạn lên, rất nhiều người đều chạy về hướng về cửa thành bên kia.
"Xảy ra chuyện rồi, đám người của Tần gia thôn và Trương gia thôn đang tập hợp ở ngoài thành, bọn chúng muốn lộn cái bàn với các thế gia rồi."
"Không thể nào, bọn chúng chán sống rồi sao."
Đám thường dân vừa chạy vừa trò chuyện với nhau. Đây là một chuyện lớn rồi, dám đối kháng với thế gia thì chỉ có con đường chết.
"Đi, chúng ta đi xem một chút."
Lâm Phàm ưa thích náo nhiệt, mặc dù nghe không ra đầu đuôi, nhưng đại khái đã hiểu rõ, thôn trang thuộc quản chế của hai nhà Lương gia và Viên gia muốn tạo phản, đây hẳn là do bị áp bức đè nén quá lâu nên mới tạo thành tình huống như thế này, nhưng việc này chắc chắn không có liên quan đến bản công tử.
Thật sự là vô cùng đáng sợ!
Ngoài thành.
Thủ thành hộ vệ rút đao đối mặt với đám dân thôn, lưỡi đao sáng loáng ánh lên sự chết chóc, chỉ cần có người dám lỗ mãng thì lập tức giết tại chỗ.
Chung quanh có nhiều thường dân đứng xem, xì xào bàn tán nói chuyện với nhau. Đám thôn dân này không có lý trí, địa vị hèn mọn sao dám đối kháng với Thế gia chứ
Phía trước, có một tên trung niên nam tử phẫn nộ quát: "Các ngươi mau cút về hết cho ta, nếu không giết chết bất luận tội."
Đây là lục quản gia của Viên gia. Lúc này sắc mặt hắn trầm ngâm, trong mắt chứa đầy sự phẫn nộ.
Đám thôn dân này đến đây kháng nghị, chẳng khác nào khiến hắn mất sạch mặt mũi, càng làm cho hắn không có ấn tượng tốt trước mặt chủ nhân.
Lục quản gia chính là do phụ trách Tần gia thôn. lần trước hắn dẫn người đến thôn giết hai người để đe dọa bọn chúng, cho bọn chúng thời hạn bảy ngày để giao nộp thuế nông.
Xem ra, không những không có tác dụng mà ngược lại càng xúc động tâm tư phản kháng của bọn chúng.
Con trai của thôn trưởng Tần gia thôn đứng ra, con mắt đỏ bừng quát: "Ngươi không cho chúng ta sống, chúng ta còn sợ ngươi giết sao? Ngươi dẫn người đến Tần gia thôn giết chết cô nhi quả phụ một mẹ một con, ngươi còn là con người sao ?"
"Đúng, không sai, hôm nay các ngươi có thể giết chết toàn bộ người của Tần gia thôn, ngày mai Trương gia thôn chúng ta cũng sẽ gặp nạn."
"Các ngươi và Lâm gia đều là thế gia ở U Thành, người ta thông cảm Vương gia thôn, biết năm nay trời hạn hán vì vậy miễn thu thuế, các ngươi vì cái gì mà không thể thông cảm cho chúng ta một chút."
Trương gia thôn cũng có người hô to lấy.
Lúc đầu, bọn chúng không có chút hảo cảm với tam đại thế gia ở U Thành. Nhưng bởi vì chuyện Vương gia thôn, bọn chúng phát hiện ra Lâm gia cũng không phải loại ghê tởm như vậy, giảng tình giảng lý phân rõ phải trái, có thể thông cảm bọn chúng. Nếu bọn chúng là người của Vương gia thôn thì năm sau nhất định nỗ lực cố gắng giao nộp đủ thuế nông.
Lục quản gia khuôn mặt lạnh băng, nói: "Lâm gia và Viên gia chẳng liên quan gì cả, đó là công tử Lâm gia ngu ngốc phạm sai lầm, các ngươi năm nay không giao nộp đủ thuế nông, sau này cũng không cần nộp nữa."
"Dám đến chất vấn thế gia, là bề dưới mạo phạm bề trên, tâm tư muốn tạo phản, giết hết cho ta."
Ra lệnh một tiếng, thủ thành hộ vệ cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Đối với Lục quản gia mà nói, giết chết hết đám người này thì sẽ có rất nhiều người thay thế. Đám tiện dân rất nhiều, không lo thiếu dăm ba tên.
Xôn xao!
Người của Tần gia thôn và Trương gia thôn đều không nghĩ rằng Lục quản gia của Viên gia có tâm địa độc ác như thế. căn bản không cần nói chuyện với nhau.
Trực tiếp hạ lệnh đại khai sát giới.
Thế nhưng bọn chúng không sợ, tay nắm tay, ưỡn ngực ra, không sợ đối mặt với đối phương.
Lập tức.
Có âm thanh truyền đến.
"Dừng tay, bản công tử ta đang đi du ngoạn, bỗng nghe có người mắng ta là tên ngốc, là ai nói vậy, gan cũng lớn đấy?"
Lâm Phàm muốn cầm lấy cây quạt để cho người khác thấy phong độ nhẹ nhàng bước ra nhưng không có cây quạt, vậy cũng không còn cách nào, chỉ có thể chống tay, nghênh ngang bước ra.
Lục quản gia nghe thấy có âm thanh vang lên, khẽ nhíu mày lại, khi hắn nhìn thấy người bước tới lại có cảm giác không ổn.
Tần gia thôn và Trương gia thôn nhìn thấy người bước tới, tất cả có chút xao động.
"Lâm công tử, quá tốt rồi."
Âm thanh rất vang dội.
"Ừm."
Lâm Phàm gật đầu đáp lại.
Nếu là trước kia, người dân hai thôn không có chút hảo cảm với Lâm Phàm, bởi vì đều là cá mè một lứa. Nhưng chuyện ở Vương gia thôn khiến bọn hắn nhìn thấy hy vọng.
Công tử Lâm gia không giống những thế gia kia.
Lâm Phàm hỏi: "Cẩu Tử, vừa rồi có người mắng công tử, là ai vậy ?"
Cẩu Tử nói: "Thưa công tử, là Lục quản gia của Viên gia mắng công tử."
Hừ!
Ánh mắt Lâm Phàm nhìn chằm chằm Lục quản gia, nói: "Là ngươi tên tiểu tốt này dám mắng ta?"
"Lâm..."
Lục quản gia hai tay chắp lại, vừa rồi mồm miệng lung tung, không nghĩ tới bị đối phương nghe thấy.
"Biểu đệ."
"Biểu ca, có chuyện gì vậy?"
Châu Trung Mậu hỏi.
Hắn vẫn nghe theo lời biểu ca căn dặn, nhẫn nại tính khí, nghe hết lời nói của người khác, thế nhưng khi nghe biểu ca nói hai chữ "biểu đệ", không nói tiếp câu sau, thì hắn không biết đây là muốn làm gì.
Lâm Phàm nói: "Còn đứng ngây đó làm gì, vả miệng tên này cho ta."
"Vâng!"
Châu Trung Mậu nhìn chằm chằm Lục quản gia, chân đạp mạnh xuống đất, "bùng" một tiếng, cả người giống như một chùm sao băng hướng về đối phương ập tới.
Lục quản gia kinh hãi, giận dữ nói: "Ta là người của Viên gia, ngươi dám. . ."
Nói thì như vậy, nhưng hắn không dám xem thường, thực lực của Châu Trung Mậu, hắn hiểu quá rõ.
Rất mạnh.
Lúc này, Châu Trung Mậu đã xuất hiện trước mắt Lục quản gia, hai tay khóa chặt khủy tay của đối phương, chuyển hướng một cái, một tiếng "rắc rắc" vang lên, hai tay đối phương xụi lơ. Sau đó một chân đạp mạnh vào đầu gối của đối phương, lại có tiếng "rắc rắc" vang lên.
Aaaaaaaaa!
Lục quản gào thét thê thảm.
"Hừ, với thực lực này của ngươi cũng dám động thủ với ta, nói cho ngươi biết, đây là kết cục của kẻ dám mắng biểu ca ta, không lấy mạng người nên xem như mạng cho ngươi may mắn."
Bàn tay cứng cáp của Châu Trung Mậu mạnh mẽ đẩy một cái, một tiếng "bốp" vang lên, Lục quản gia bị đẩy sang một bên, khóe miệng có máu tươi chảy ra.
Hắn đi về đứng sau Lâm Phàm, nói: "Biểu ca, ngươi xem thế này được chưa."
Lâm Phàm gật đầu, nói: "Không tệ, không tệ chút nào, cái tay này của biểu để đánh rất lợi hại."
Tại hiện trường một khoảng yên tĩnh, không có ai nghĩ đến Lâm Phàm sẽ cho người trực tiếp động thủ, những tên nô dịch đi theo Lục quản gia vừa bò vừa chạy, lặng lẽ rời đi.
Lúc này không có ai chú ý tới Lục quản gia đang quỳ trên mặt đất, hai tay rủ xuống, ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn lấy Lâm Phàm, nói: "Lâm công tử, ngươi đừng có lắm chuyện, đây là việc của Viên gia."
"Nộ khí +66."
Lâm Phàm cười nói: "Ngươi dám mắng ta, ta không đánh chết ngươi đã coi là tốt rồi, ngươi nói xem bản thân có phải hèn hạ ti tiện, sát nhân điên cuồng, còn muốn tắm máu người, ta không xuất đầu lộ diện, hẳn là ngươi đã uống liếm sạch sẽ?
"Nộ khí +88."
Bộ dạng của Lục quản gia có chút thảm, nhưng hắn không sợ.
"Đây là chuyện của Viên gia ta thì liên quan gì tới ngươi, Lâm gia ngươi muốn làm người tốt đó là việc của ngươi."
"Tần gia thôn trồng trọt trên đất của Viên gia, thuế nông là việc của bọn chúng nên làm. Hay là Lâm gia muốn nhúng tay vào việc của Viên gia."
Lục quản sự nghiêm nghị nói.
Hắn bị đánh cũng không sao, chủ nhân vẫn ở phía sau chống lưng cho hắn, cho dù công tử Lâm gia thì đã làm sao.
Hắn không sợ hãi chút nào.