Ăn trưa xong, Lâm Phàm trở lại hậu viện.
Trong thư phòng.
"Lão gia, người của Trùng Cốc làm sao lại xuất hiện tại U Thành."
Ngô lão rất là nghi hoặc, Trùng Cốc cách xa U Thành, đặc biệt là U Thành thuộc khu vực biên giới xa xôi hẻo lánh, không có gì hấp dẫn sự chú ý của Trùng Cốc.
Lâm Vạn Dịch cùng người của Trùng Cốc đã từng gặp nhau. Xác thật là một đám người rất khủng bố.
Lâm Vạn Dịch nói: "Nếu như ta đoán không lầm, người kia hẳn là phản đồ Phong Ba Lưu của Trùng Cốc."
Ngô lão nghi ngờ nói: "Lão gia, ngươi là nói tên diệt sư Phong Ba Lưu."
Đối người bình thường mà nói, đây là câu chuyện thuộc về một cái thế giới khác. Nhưng đối với bọn họ mà nói, chuyện này quen thuộc vô cùng.
"Thời gian không còn nhiều nữa rồi, mưa gió muốn đến, một lần luân hồi là hai mươi năm, cũng không biết U Thành còn có thể tồn tại hay không."
Lâm Vạn Dịch ngưng trọng nói, hắn ngược lại hy vọng Phong Ba Lưu chỉ là đi ngang qua U Thành. Nếu như có mục đích khác, đối với U Thành mà nói, đây không phải chuyện tốt lành gì.
"Lão gia, chúng ta chỉ có thể tận lực mà làm."
Ngô lão nói.
Hậu viện.
Lâm Phàm nằm dài ở đó, tạm thời để Cẩu Tử rời đi.
Dẫn dắt nội lực từ trên cơ thể tràn ra, bao trùm lấy mặt đất, vì nội lực quá nhỏ yếu nên chỉ có thể bao trùm phạm vi mười mét. Hắn nhận thấy xung quanh có thật nhiều côn trùng nhỏ.
Lúc này, đám côn trùng đang bị nội lực bao trùm, lập lên mối liên hệ vi diệu với hắn.
Rất nhiều kiến từ bốn phương tám hướng kéo đến, số lượng đương nhiên không thể so bì với Phong Ba Lưu, nhưng đối Lâm Phàm tới nói, đây là một sự khởi đầu rất tốt đẹp.
Những con kiến này tụ tập cùng một chỗ, giống như những binh sĩ.
"Đã không thể khống chế nhiều con kiến hơn, chắc hẳn là do nội lực của bản thân chưa đủ mạnh."
Lâm Phàm suy nghĩ, dùng Ngự Trùng Thuật để khống chế những con kiến, dường như có chút vô dụng.
Nhưng hắn liền nghĩ đến một việc.
Vật nhỏ này, nếu không dùng để làm vài việc. Vậy chẳng phải lãng phí tiêu hao 1000 điểm nộ khí nhập môn sao?
Thế nhưng rốt cuộc nên làm gì?
Còn thật đúng là chưa nghĩ ra.
"Bỏ đi, trước không nghĩ nữa, đợi khi nào nghĩ ra lại dốc sức vận dụng một phen."
Tốn nhiều thời gian như vậy để nghiên cứu « Ngự Trùng Thuật », chính bản thân hắn cũng không thể tin được.
Đi ra ngoài.
Nhất định phải đi ra ngoài.
Trên đường phố U Thành, Lâm Phàm dẫn theo Biểu đệ và Cẩu Tử nhàn nhã đi loanh quanh trong thành.
"Ôi chao...! U Thành này cũng coi là một địa phương tốt, sao lại rách nát như vậy."
Lâm Phàm hỏi.
Hắn là thật nghĩ không hiểu.
Nếu như làm đẹp U Thành lên một chút, vậy khẳng định sẽ thu hút càng nhiều người, còn có thể làm cho U Thành thay đổi náo nhiệt hơn. Chí ít cũng sẽ không giống hiện tại có loại này vô vị.
"Công tử."
Ngay tại lúc này, Trần quản gia vừa rời thành quay về, bỗng nhìn thấy Công tử nhà mình, lập tức đi qua nghênh đón.
"Trần quản sự, ngươi đây là tình huống gì?"
Lâm Phàm thấy Trần quản gia vội vàng, dường như vừa gặp chuyện gì đó.
Trần quản gia rất gấp gáp, nói: "Công tử, gặp được người thật sự là quá tốt, Tần gia thôn và Trương gia thôn bên kia xảy ra một chút chuyện. Viên gia và Lương gia sáng nay đã cho người đến hai thôn cướp hết tất cả tồn lương rồi. Một hạt gạo cũng không để sót lại, nói là trả hết thuế ruộng, từ nay về sau không có liên quan gì."
Sáng nay hắn đi đăng ký phân phát ruộng. Lúc biết được việc này, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Ruộng đích thực là có rồi, nhưng không còn khẩu phần lương thực, sợ rằng chịu không nổi bao lâu.
"Khốn kiếp! Thế lực hai tên cẩu lão đó mạnh thế sao?"
Lâm Phàm tức giận, đây là muốn ăn thua đủ với bản công tử ta mà.
"Tốt lắm, bản công tử ta gần nhất không có việc gì làm, trong lòng nhàn phát chán, bọn chúng ngược lại tự dâng tới cửa, bản công tử sẽ chơi lớn với bọn chúng."
Trần quản gia nhìn thấy sắc mặt công tử không tốt, nhỏ giọng nói: "Công tử, việc này không thể quá manh động, chúng ta đoạt Tần gia thôn và Trương gia thôn từ hai nhà này, chuyện vốn đã chọc giận bọn chúng, sở dĩ bọn chúng làm như thế, chính là muốn cho những thôn dân này không có cách nào sống sót."
"Ha ha."
Lâm Phàm cười, nói: "Thật biết chơi mà, còn muốn gây phiền toái cho bản công tử, đi, đến hai thôn trước đã."
"Vâng."
Trần quản gia nói. Hắn từ ngoài thành trở về, chính là muốn thông báo cho công tử.
Lương gia.
Lương gia đại công tử Lương Dịch Sơ biết được việc này, hắn nhíu mày rất lâu.
"Đại ca, ngươi làm sao thế?"
Nhị tiểu thư hỏi.
Lương Dịch Sơ lắc đầu, nói: "Việc này giải quyết quá ngu ngốc, vì cái gì cho người đến thôn trang cướp toàn bộ tồn lương về chứ, việc này chẳng khác nào chặt đường sống người khác."
Nhị tiểu thư ngược lại không cảm giác được vấn đề gì, nói: "Ca Ca, đây cũng không thể trách cha được, chuyện này là Trương gia thôn phản bội Lương gia trước, lấy tồn lương của bọn chúng coi như là giao thuế nông, từ nay về sau không có chút liên quan gì, cũng coi như là tha cho bọn chúng rồi."
"Ngươi không hiểu."
Lương Dịch Sơ nói: "Ta đi tìm cha nói cho rõ, để cha trả tồn lương."
Nhị tiểu thư đuổi theo nói: "Ca ca, người đừng đi."
Đại ca này tâm địa quá mềm mỏng, căn bản không phải loại hình mà cha thích. Nàng mặc dù không thích tam đệ, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn của tam đệ lại rất được phụ thân ưa thích.
Nếu như tiếp tục để đại ca làm cho cha tức giận, đến cuối cùng Lương gia sợ là sẽ bị tam đệ đoạt đi.
Lương Dịch Sơ hất tay nhị muội ra, chạy vào trong thư phòng.
Một lúc sau.
"Choang" một tiếng. Bên trong có âm thanh đồ vật bị ném.
Nhị tiểu thư đứng ngoài thư phòng chờ, khi nàng nghe được âm thanh này, sắc mặt có chút trắng bạch, nàng biết đây khẳng định là cha tức giận rồi.
Quả thật không sai.
"Cút ra ngoài, ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta."
Lương Dịch Sơ bị đuổi ra ngoài, hắn vừa đi vừa lắc đầu.
Nhị tiểu thư nói: "Đại ca, thôi đi, đừng làm cha tức giận nữa. "
"Hầy!"
Lương Dịch Sơ lắc đầu thở dài, thất vọng vô cùng.
Kẹt kẹt!
Lương Dung Kỳ từ trong phòng bước ra, vết thương trên mặt hắn vẫn chưa lành, hắn nhìn Lương Dịch Sơ như cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Đại ca, đừng có mà chọc cha tức giận, những ý nghĩ này của huynh quá ngây thơ, nếu giao Lương gia vào tay huynh, có khác gì tự hủy đâu chứ."
"Nhị tỷ, người cũng chớ vội, đợi đệ đệ tiếp nhận trọng trách của phụ thân, sẽ kiếm nhà chồng thật tốt cho nhị tỷ, giúp chồng dạy con đi."
Vừa dứt lời.
Lương Dung Kỳ chắp tay sau lưng, nghênh ngang rời đi.
Vừa nãy ở bên trong, phụ thân đã nói với hắn một câu: "Lương gia sau này cần dựa vào ngươi rồi."
Lời sao ý vậy, đây không phải là nói, Lương gia sau này xem như là của Lương Dung Kỳ hắn còn gì.
Nhị tiểu thư vội nói: "Đại ca, ngươi nhìn tam đệ kìa, hắn quá ngông cuồng tự đại, nếu như Lương gia thật rơi vào tay hắn, thì sau này huynh muội chúng ta không có đất dung thân rồi, ca ca, người nghĩ gì thế."
Chẳng biết tại sao, Lương Dịch Sơ nghĩ đến những lời Lâm công tử nói với hắn.
"Nếu như ta trở thành Gia chủ, thì sẽ có quyền phát ngôn."
Hắn lầm bầm, sau đó dường như là đã nghĩ ra chuyện gì, nói: "Nhị muội, ngươi về nghỉ trước đi."
Nhị tiểu thư hỏi: "Đại ca, vậy người thì sao?"
Lương Dịch Sơ nhìn cửa thư phòng đang đóng chặt, nói: "Ta đi nhận lỗi với cha."
Vừa nói dứt lời.
Hắn liền hướng về phía thư phòng bước đến, đẩy cửa vào trong, sau đó đóng cửa gỗ lại, còn sự tình lúc sau như thế nào, thì không ai biết được.
"Đại ca đã nghĩ thông rồi."
Nhị tiểu thư vô cùng sửng sốt, sau đó hưng phấn nói: "Nghĩ thông suốt rồi, cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi."
Tần gia thôn.
Khi Lâm Phàm đến, hắn nhíu chặt đầu mày, như bị thổ phỉ cướp sạch vậy.
"Đây đúng là không nể mặt bản công tử chút nào."
Lâm Phàm nói.
Châu Trung Mậu nói: "Biểu ca, bọn chúng không nể mặt, chúng ta đánh bọn chúng."
Có nhiều người Tần gia thôn mang thương thế trên người, sắc mặt đau khổ, tuyệt vọng vô lực.
Lúc này, không biết là ai hô to một tiếng.
"Lâm công tử tới rồi."
Trước kia, Lâm Phàm trong mắt các thôn dân chính là một công tử phú gia, không phải người tốt, nhất định phải tránh xa. Sau này xảy ra một số sự việc, khiến bọn họ biết được Lâm công tử là người tốt chân chính.
Lâm Phàm nhìn những thôn dân này, cảm thấy tức giận vô cùng.
Bản công tử là người rảnh tay nhàn nhã, đều biết không được ức hiếp người dân, nhưng những tên này lại ức hiếp người thành nghiện rồi.
Lâm Phàm xua tay nói: "Tất cả đừng sợ, ngày mai bản công tử phát lương thực, các ngươi vào trong thành lấy."
Hic hic!
Trần quản gia quỳ rạp xuống đất không đứng dậy. Ngẩng đầu lên, hắn nước mắt đầy mặt nhìn công tử, nói: "Công tử ơi là công tử, vì sao mỗi lần đi cùng với người, người đều chơi đùa lớn như vậy chứ?"
Lâm Phàm nhìn thấy Trần quản gia quỳ xuống dưới đất, lệ rơi đầy mặt thì không khỏi buồn cười. Không ngờ rằng Trần quản gia cũng là người cảm tính, đều cảm động đến khóc rồi.