Chương 20: Suýt nữa là tự vả vào mặt rồi!

Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Tân Phong 18-03-2023 02:02:07

"Vẫn là mời Lâm công tử nói cho ta biết." Lương Dịch Sơ ôn tổn nhã nhặn trưng cầu ý kiến. giữa hắn và Lâm công tử không có bất kỳ sự xuất hiện cùng lúc gì, cho dù là cùng sống trong U Thành nhưng số lần gặp mặt lại vô cùng ít ỏi. Suy cho cùng vẫn là những việc Lâm Phàm đã làm gần đây hấp dẫn sự chú ý của Lương Dịch Sơ, cảm giác lý niệm trong lòng có chút giống nhau nên muốn kết giao một phen, đồng thời hắn cũng rất bội phục Lâm Phàm, những chuyện đối phương dám làm nhưng hắn thì chỉ dám nghĩ tuyệt không dám làm, đây chính là sự khác biệt. "Bổn công tử đối với Lương gia các người cũng không có hảo cảm gì, đệ đệ của ngươi lúc trước mắng ta, sau đó bị ta đánh cho một trận có chút thảm đến mất hết mặt mũi. Ta thấy ngươi lớn lên cũng chín chắn xinh đẹp, mau cút đi cho ta, đừng tự rước lấy nhục nhã, bớt cho ta phải kêu biểu đệ ta đánh ngươi." Lâm Phàm không có biện pháp, thế gia U Thành chỉ có ba nhà, trừ Lâm gia thì còn lại hai nhà là Lương gia và Viên gia, nếu không cùng bọn họ đấu thì nhân sinh này sẽ tịch mịch vô vị đến mức nào. Lương gia đại công tử tự mình dâng đến cửa còn có thể không quản không hỏi sao? Sắc mặt Lương Dịch Sơ thay đổi, cũng chỉ là kinh ngạc chứ không có bất kỳ ý tứ phẫn nộ nào, sau đó liền áy náy nói: "Ta biết tính tình tam đệ nhà ta, chắc chắn nó đã làm không ít chuyện quá phận, tại đây ta xin được thay mặt tam đệ bồi tội với Lâm công tử." Lâm Phàm liếc nhìn Trần quản sự, lại liếc nhìn sang biểu đệ, cuối cùng là nhìn Cẩu Tử. Tên gia hỏa này đang làm gì thế này, nghiêm túc sao? Hay là nói lời bổn công tử nói vừa nãy thật ra một chút cũng không quá đáng, đáng lí mà nói thì người bình thường khi nghe được những lời như vậy thì không tức cũng phải bạo phát như lôi đình, nổi trận tam bành mới phải chứ. Đối phương sao lại một chút cũng không phẫn nộ vậy, đến một chút điểm nộ khí cũng không cho. Không biết làm sao mà Lâm Phàm cũng không quá muốn nói chuyện với đối phương, cảm giác nói nhiều quá thì đến cuối cùng cũng chỉ là phí lời mà thôi. "Ngươi thật sự là đại công tử Lương gia?" Lâm Phàm hỏi. Hắn luôn cảm thấy có chút không đáng tin. Tuy không tiếp xúc quá nhiều với những thế gia kia nhưng hắn biết thế gia ở U Thành này không coi mạng người ra gì, hơn nữa ở phương diện tính cách cũng có chút táo bạo nóng nảy, Lương Dung Kỳ chính là ví dụ tiêu biểu nhất. Thân là tam công tử lại có thái độ càn rỡ ngang ngược, nếu không phải là mình thì thực sự không có ai có thể áp chế gã. Mà hắn thân là công tử Lâm gia còn có thể là hàng giả sao, nhưng người trước mắt nếu là một tên chơi bời lêu lổng thì cho dù không gây ra việc gì nhưng hai chữ phế vật cũng rất hợp với hắn. "Không thể là giả được." Lương Dịch Sơ cười nói. Lâm Phàm vẫn chưa cho hắn ngồi, hắn tự nhiên cũng sẽ không ngồi mà vẫn luôn đứng ở đó. Chỉ là có chút phiền. Thân là công tử phú gia lại chẳng có bạn bè, hắn muốn cùng người khác đấu võ miệng thuận tiện có thể cho biểu đệ đánh người, miễn cưỡng có thể qua ngày. Mà hôm nay đại công tử Lương gia rõ ràng là muốn đến làm bạn với mình, vậy thì rốt cuộc có nên cho hắn cơ hội hay không? Ngẩng đầu nhìn đối phương thấy Lương Dịch Sơ cười cười, nụ cười tương đối chân thành không có một chút gì là làm ra vẻ. Nếu thực sự là có ý xấu thì lời nói lúc nãy nhất định sẽ làm hắn phát hỏa trong lòng, nhưng một chút điểm nộ khí cũng không có, vậy thì phải làm sao bây giờ? "Ngồi đi." Lâm Phàm nói. "Đa tạ." Lương Dịch Sơ cười cười ngồi xuống sau đó nói: "Những việc Lâm huynh làm gần đây ta đều nghe được, ta rất bội phục huynh." Thì ra là đến vì những chuyện này, đã nói rồi mà, Lâm Phàm hắn danh tiếng vang xa, người khác đều đã biết thanh danh của hắn rồi, đây là một chuyện tốt a, nhất định phải duy trì phát triển liên tục. "Ta chỉ là tiện tay thôi, không tính là gì cả không đáng nhắc tới." Lâm Phàm nhàn nhạt nói, sau đó chỉ về hướng những lưu dân đang ăn như lang thôn hổ yết nói tiếp: "Nhìn thấy bọn họ liền khiến ta nhớ đến gia gia ta, ông cũng là một lưu dân." "Lương gia các ngươi đi qua mấy thời đại trước chắc cũng được sinh ra từ lưu dân, cũng nên lý giải một chút." Lời này nói ra thì không vấn đề gì, cho dù là gia đình đại phú quý tới mức nào thì ba đời trước có lẽ cũng đều nghèo như vậy. Lương Dịch Sơ trầm mặc một chút liền nói: "Lâm huynh, lời này của huynh có đạo lí, tuy rằng ba đời trước của Lương gia cũng đều là hào môn thế gia, nhưng ta có thể hiểu hàm ý sâu sắc trong lời nói của huynh." "Lâm lão gia tử lúc nhỏ hoàn cảnh nghèo khó, cơm áo không đủ, chỉ dựa vào hai bàn tay của chính mình mà kiến lập nên hào môn Lâm gia được như ngày hôm nay, trong lòng ta vô cùng bội phục." Lâm Phàm ngây người, lời này nói ra có chút không đúng lắm, ý gì đây? Ba đời trước của Lương gia đều là hào môn thế gia, nói trắng ra thì chính là không có cách nào hiểu được loại cảm giác này. Nếu như Lương Dịch Sơ có tiểu phụ trợ thì điểm nộ khí hiện tại cộng thêm 6666. trực tiếp bạo kích luôn. Lâm Phàm không muốn cùng Lương Dịch Sơ nói tiếp, không có cách nào giao lưu thêm được. "Lâm huynh, chuyện thuế ruộng huynh làm ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta cho rằng biện pháp của huynh đích thực là tốt nhất. Hào môn thế gia quả thật đang áp bức giới bình dân, như vậy nhất định sẽ tạo thành phản kháng mãnh liệt, không ai dám xác định trong giới bình dân sẽ xuất hiện mầm mống gì. Lâm lão gia tử xuất thân từ giới bình dân, tuy nói không nhiều nhưng cũng có vài người phản kháng, chuyện Lâm huynh làm lúc trước chắc cũng từng nghĩ như vậy phải không." Lương Dịch Sơ rất xác định, vị công tử Lâm gia trước mắt này có tầm nhìn rất xa. Lâm Phàm bị Lương Dịch Sơ nói cũng có chút lờ mờ, huynh đệ ngươi nói gì cơ. Những lời ngươi nói không phải là điều ta đã nghĩ, chuyện bổn công tử làm chính là chống đỡ cho việc được ăn no sau này, không có việc gì thì tìm ít điểm nộ khí thôi. Đồng thời cũng hơi có chút đồng tình với những lưu dân kia thôi, còn về phần trong số những lưu dân kia có phản kháng hay không thì chẳng có quan hệ gì với hắn. Bất quá đối với những lời này Lâm Phàm không phàn bác cũng không nói gì mà chỉ tự tin uống trà, khóe miệng lộ ra một chút ý cười. Suy luận không tệ, ngươi cứ tiếp tục suy luận đi, ta sẽ không nói thêm lời nào đâu. Lúc này, Lương Dịch Sơ càng thêm chắc chắn vị Lâm công tử trước mắt này rất phi phàm, đã nói rồi mà, nhân vật như Lâm lão gia tử sao có thể sinh ra hậu nhân là phế vật được, che giấu cũng thật kỹ a, tất cả mọi người đều bị Lâm huynh lừa rồi. "Haizz." Lương Dịch Sơ thở dài một tiếng buồn khổ lắc đầu, nói: "Biện pháp của Lâm huynh đã mở ra cho ta một con đường mới, ta tuy là đại công tử Lương gia nhưng có những chuyện ta cũng không làm được, chỉ có thể suy nghĩ trong lòng mà thôi." Đích thực là như vậy, nội bộ Lương gia lúc nào cũng tranh đấu kịch liệt. "Ngươi trở thành gia chủ Lương gia thì những chuyện như thế này liền có thể làm được thôi." Lâm Phàm nói. "Ta?" Lương Dịch Sơ cười khổ lắc đầu, nói: "Ta không thể." "Làm người phải có tự tin, không thử thì sao mà biết có được hay không, ngươi trở về nghĩ kĩ ngươi sẽ hiểu thôi." Lâm Phàm nói, ý bảo Lương đại công tử có thể đi được rồi. Ta không phải là rất muốn nói chuyện với ngươi đâu nhé, không cho ta chút điểm nộ khí nào thì nói thêm còn có ý nghĩa gì. Đến niềm vui nho nhỏ là cơ hội tăng điểm cũng không cho, thật chẳng thú vị gì hết. Lương Dịch Sơ chắp tay nói: "Được, vậy thì không làm phiền Lâm huynh nữa, hôm nay Lâm huynh mời lưu dân ăn cơm, tại hạ cũng không thể coi như không biết, vậy thì bữa này để ta trả đi." "Ngươi chắc chứ? Giá của bữa cơm này ít nhất cũng phải trăm lượng trở lên đó." Lâm Phàm nói. "Ha ha." Lương Dịch Sơ cười, nói: "Nhiều năm tích lũy cũng có hơn vạn lượng, trăm lượng đối với ta không thành vấn đề, quan trọng là nói chuyện với Lâm huynh rất vui, đáng, rất đáng giá." "Cáo từ." Dứt lời, Lương Dịch Sơ liền đi xuống lầu. Lâm Phàm ngơ ngác nhìn Lương Dịch Sơ. Thể hiện cái gì đây? Đối phương đang thể hiện trước mặt hắn sao? Nhiều năm tích lũy có hơn vạn lượng, trăm lượng không thành vấn đề. Trời ạ, lần trước bản công tử chỉ vì trăm lượng mà bị lão cha tìm đến cửa, sự cách biệt giữa người và người lớn như vậy chứ. "Trần quản sự, nhiều năm như vậy công tử ta tích lũy được bao nhiêu bạc vậy?" Lâm Phàm hỏi. Trần quản sự khẽ nói: "Công tử, người không có tích lũy được chút nào." Lâm Phàm trong lòng liền có chút sầu não, lần đầu tiên hắn cảm thấy được sự tồn tại khác biệt, cao lớn đẹp trai thì cũng thôi đi, đã thế lại còn giàu hơn mình nữa. May là Lâm Phàm hắn không có thể hiện ra ngoài rằng, bổn công tử hắn kết giao bằng hữu không để ý chuyện có tiền hay không có tiền, dù sao cũng không có ai giàu bằng hắn. Suýt chút nữa là tự vả vào mặt rồi. "Biểu ca, ta có một chút tiết kiệm, nếu huynh cần thì ta sẽ đưa cho huynh." Châu Trung Mậu nói. "Ngươi có bao nhiêu?" Lâm Phàm hỏi. Châu Trung Mậu tính toán lại một chút, nói: "Mấy năm gần đây ta có khoảng một hai trăm lượng." Lâm Phàm không muốn nói gì thêm, theo ý tứ này thì tên này mới mà kẻ nghèo nhất, là người cần tiếp tế nhất.