Chương 42: Không phải sợ, xoay nó!

Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Tân Phong 18-03-2023 02:02:07

"Nội lực đạt tới tu vi Võ Đạo Nhị Trọng, phạm vi mở rộng, côn trùng bị khống chế ngày càng nhiều thêm, có thể hành động rồi." Giống như kiểu của Phong Ba Lưu kia thì nội lực đặc thù của Ngự Trùng Thuật từ hai chân chậm rãi lan rộng ra. Nội lực của Ngự Trùng Thuật có màu xám nhưng lúc tản ra lại là vô sắc, nếu như không phải cỏ dưới chân đang lay động thì chỉ sợ là rất khó phát hiện. "Cảnh tượng lúc này hoành tráng hơn lúc trước không ít." Kiến trong viện lạc tuôn ra rất nhiều từ các ngóc ngách, ánh sáng chiếu rọi xuống vỏ bọc đen kịt tản ra sự sáng bóng. Đoàn kiến dốc toàn bộ động tĩnh của mình ra nhưng đối với con người mà nói thì đó cũng chỉ là những âm thanh nhỏ bé. Thế nhưng chấn động ở dưới đất thì lại ảnh hưởng không nhỏ đến những sinh vật sống trong đất. Bùn đất dao động, từng con từng con giun đang chui ra từ trong lòng đất vặn vẹo thân mình, nhiệt độ vô cùng nóng khiến những con giun này rất không thích ứng được. "Không phải là côn trùng thì đừng chui ra chứ." Ngự Trùng Thuật chỉ có thể khống chế côn trùng, mấy con giun này chạy ra đây là muốn làm gì vậy. Bất quá hắn cũng muốn thử một chút xem tính đặc thù nội lực của Ngự Trùng Thuật này có tác dụng được cả lên giun đất hay không. Một tia nội lực bao trùm đi đến, trong phút chốc đã đem giun đất bao chặt lại. Lúc này giữa hắn và giun đất hình thành một loại liên hệ. "Này cũng được sao?" Lâm Phàm có chút kinh hãi. Mẹ kiếp, tên của công pháp này cũng thật biết lừa người, bây giờ đến giun cũng khống chế được, lại còn nói chỉ có thể khống chế được côn trùng sao. "Haha, nếu mà như thế này thì cũng thật ngại quá." Lâm Phàm bắt đầu điều khiển giun đất để chúng nuốt bùn đất tiến hành đào động. Vị trí của lương khố Lương gia cách đây cũng không phải là quá xa nhưng cũng không phải là rất gần. Hắn vốn tưởng rằng tốc độ của giun đất sẽ rất chậm nhưng sau đó hắn mới phát hiện tốc độ đào xuyên thông đạo của chúng nhanh cực kì. "Hình như có chút không giống lắm." Giun đất bình thường thì hơi có vẻ như ở trong bùn đất ẩm ướt, tốc độ đào động cũng tầm được 30cm mỗi phút. Nhưng những con giun đất bị khống chế này có tốc độ rõ ràng là được tăng lên nhiều, ít nhất là nhanh hơn gấp bốn năm lần lúc trước. "Trừ khi là nội lực của chính mình gia tăng tác dụng đối với những con côn trùng này?" Lâm Phàm trầm tư. Đừng xem hắn chỉ là một công tử phú gia thôi, thực sự thì đầu óc hắn cũng không kém hơn người bình thường đâu. Phong Ba Lưu coi Ngự Trùng Thuật như bảo bối, nếu như nó chỉ có tác dụng là khống chế điều khiển côn trùng thì còn gọi gì là bảo bối nữa, nếu như nó không có chỗ kinh người thì làm sao có thể đứng vững được. Sau đó hắn lại dẫn dắt thêm một vài con giun nữa trực tiếp khởi công chui vào đại đạo thông thiên. Qua một lúc lâu sau Lâm Phàm phát hiện một chuyện kì quái, khống chế côn trùng thì phải cần nội lực để duy trì tính liên tục của nó, như vậy sẽ hao tổn nội lực của chính mình, nhưng hắn phát hiện hắn chẳng có bất kỳ cảm giác hao tổn nội lực nào. Tuy nói nội lực của chính mình cũng không phải là rất thâm hậu nhưng cũng không thể khinh thường người ta như vậy được chứ. Lục đục! Giun đất gặp phải tảng đá lớn nằm sâu dưới đất ngăn cản đường của chúng. Nếu như là người bình thường thì chỉ có thể đi đường vòng nhưng đối với Lâm Phàm mà nói thì không có gì phải sợ, xoay nó. Một con giun đất chết, máu thịt mơ hồ, trong khoang miệng còn chảy ra một thứ chất lỏng sền sệt, những con giun đất phía sau tiến lên cắn nuốt xác giun chết sau đó đuôi phía sau từ từ xê dịch ra một bên để những con giun phía sau nữa tiến lên cắn xé. Vòng tuần hoàn không ngừng cho đến khi đem xác chết còn dư đưa sang phía bên đường. Bình dân ở U Thành làm việc tuyệt không biết ở dưới lòng đất đang có một đoàn giun kiến miệt mài lao động đào đường hầm sinh mạng. Đoạn thời gian này Cẩu Tử tới hoa viên nhưng lại phát hiện công tử đang nằm giống như là ngủ say rồi thế nên hắn cũng không làm phiền, rời khỏi hoa viên đi làm việc khác. Trời dần dần tối, những con giun đất kia cuối cùng cũng đào được một cái thông đạo tới một chỗ, lưu lại một cái miệng cửa rất nhỏ, nếu mà không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện ra được. "Ngự Trùng Thuật đích thực là lợi hại, nội lực biến thành những sợi tơ dẫn dắt giun đất có thể lan tràn tới chỗ xa như vậy, hoặc đây cũng có thể là thiên phú dị bẩm của mình đi." Lâm Phàm có chút đắc ý. Căn cứ vào hướng truyền trở lại của đoàn kiến thì chỗ kia chính là lương khố của Lương gia. Lương gia quản chế lương khố rất nghiêm ngặt, tam ban hộ vệ tuần tra, cho dù là một con ruồi cũng không lọt vào được. Bất quá giun đất đã đào được một đường thông đạo cực kỳ nhỏ, ai có thể phát hiện ra được chứ. Lâm Phàm đi lại một vòng trong hoa viên, có rất nhiều kiến đen từ trong các ngóc ngách tràn ra. Trời tối đen hẳn, những con kiến đen này tập trung lại một chỗ tạo thành một khôi giáp đen kịt dưới ánh trăng phản quang lại đen bóng. Hắn trở về phòng ngồi xếp bằng khống chế kiến đen, hướng bọn chúng đi vào cái cửa động cực nhỏ kia, tốc độ bò của kiến rất nhanh, từng con từng con có trình tự bò dần vào, bắt đầu hành động mà không hề loạn. Nội bộ lương khố Lương gia. Góc khuất có một cái cửa động cực nhỏ, một con kiến đầu não chui ra, cái đầu di chuyển chậm chạp quan sát tình hình xung quanh, xác định không có bất kì động tĩnh gì mới nhanh chóng bò ra khỏi động. Theo sát phía sau là những con kiến khác cũng bò ra. Trên mặt đất chất đống các túi đựng lương, bên trong đều là lương thực nặng trĩu. Hai càng răng nhọn của những con kiến này liền cắn xé túi. "Xoẹt." Rách ra một đường, hạt gạo trắng bóc liền tuôn ra. Đoàn kiến hành động nhanh, cắn những hạt gạo rơi ra sau đó lại có trình tự không loạn mà xếp thành một con rồng dài chuyển gạo về phía đường cũ. Ở ngoài cửa có 8 người hộ về đang canh gác lương khố, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay biến động nho nhỏ thì bọn họ sẽ lập tức kéo chuông báo động. Bất quá bọn họ giờ này cũng không biết được bên trong lương khố đã bị tiểu tặc xâm lấn rồi. Hậu viện Lâm phủ, có hai thân ảnh thanh âm yên lặng đang đứng trên mái hiên phía xa. "Lão gia, hình như công tử đang tu luyện thì phải." Ngô lão thông qua cửa sổ chưa đóng nhìn thấy tình cảnh phía bên trong. Công tử ngồi xếp bằng, nhắm chặt hai mắt, đây rõ ràng là dấu hiệu của việc đang tu luyện. "Hửm?" Đến bây giờ Lâm Vạn Dịch vẫn chưa tin được nghịch tử nhà mình thế mà lại biết tu luyện, nếu lúc này không phải ban đêm mà là ban ngày, lão đã nghĩ rằng mặt trời mọc hướng tây rồi. Ngô lão cười nói: "Lão gia, xem ra công tử luôn miệng nói không thích tu luyện như vậy thôi chứ thực ra trong lòng vẫn luôn rất muốn tu luyện, chỉ là không để cho chúng ta biết mà thôi." "Hừ, coi như tên nghịch tử này cũng có chút không cam lòng, tối nay thôi vậy, chỉ cần nó đêm nào không chịu tu luyện thì nó sẽ phải chịu trận." Lâm Vạn Dịch điểm chân rồi bay về hướng xa, khóe miệng còn lộ ra nét cười vui mừng, xem ra nó thật sự cũng có thay đổi, không uổng những chuyện lão đã làm. Ngô lão cười mà không nói, lão biết trong lòng lão gia đang cười đến nở hoa, chỉ là không nói ra thôi. Bất quá công tử đang tu luyện cái gì vậy, không phải là Tử Dương Tứ Thánh Kinh đấy chứ? Không sao cả, chỉ cần công tử tu luyện thì đó chính là một khởi đầu tốt rồi. Mắt thường không nhìn thấy nhưng nếu có thể nhìn thấy được thì sẽ phát hiện nội lực trong người Lâm Phàm đang hóa thành từng tia nhỏ lan tràn ra bên ngoài không trung. Người thường căn bản không thể khống chế lâu như vậy được, nhất là khống chế nhiều kiến như thế kia. Cuối cùng nội lực cũng sẽ tiêu tán, từng con từng con kiến dần bò ra khỏi cửa động, chất gạo thành đống ở góc khuất, sau đó lại chui vào động tiếp tục bò nhanh tới kho lương của Lương gia. Một hạt lại một hạt, rất nhanh sau đó một góc viện nhỏ hạt gạo đã chất chống thành một ngọn núi nhỏ. Kiến nhỏ bé số lượng cực nhiều nhưng so sánh với lương thực trong kho của Lương gia thì vẫn còn quá ít. Nhưng thời gian đủ dài, tốc độ lại nhanh, từ từ vận chuyển thì cũng vẫn có thể dư sức trộm được hết lương thực trong kho đi. Trời dần sáng, tiếng gà gáy cũng vang lên. Trong lương khố, một con kiến cuối cùng cũng câu được hạt gạo cuối cùng chui ra biến mất luôn. Giun đất trở mình lại một lần nữa lấp đầy cửa động nhỏ bé kia, yên tĩnh im ắng không một tiếng động. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy thì chẳng có ai tin được tất cả những chuyện này là làm như thế nào mà được vậy.