Ngoại thành.
Lâm Phàm nhàn rỗi không có việc gì làm, cả ngày chơi bời lêu lổng, vô vị vô cùng.
Đột nhiên xuất hiện một tên có khiếu hài hước trời phú, hắn khẳng định phải ủng hộ ủng hộ.
"Biểu ca, cẩn thận một chút, để phòng cái tên này dẫn dụ chúng ta ra khỏi thành, gây bất lợi cho chúng ta."
Châu Trung Mậu nhỏ giọng nói.
Ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi thân thể của đối phương. Chỉ cần đối phương có hành động dị thường, hắn sẽ ngay lập tức lấy mạng nhỏ của đối phương.
Đến một khu đất trống không có người.
Phong Ba Lưu đứng tại chỗ đó, hít sâu một hơi, dường như đã biến thành một người khác, khí chất phát ra cũng không giống nhau.
"Nhìn kỹ nhé, đây chính là chỗ khủng bố thực sự của Ngự Trùng Thuật."
Vừa dứt lời.
"Vù vù"
Lấy Phong Ba lưu làm trung tâm, có từng vòng từng vòng gợn sóng khuếch tán mà ra, những gợn sóng này mắt thường không thể nhìn thấy được, chỉ có thể phát hiện ra một màn này từ chỗ đám cỏ nhỏ đang lắc lư kia.
"Nội lực rất mạng."
Châu Trung Mậu ngưng trọng nói.
Lâm Phàm đong đưa cây quạt, gật đầu nói: "Có chút thú vị đây."
Chưa được bao lâu.
Chiêm chiếp!
Chít chít!
Có rất nhiều âm thanh nhỏ bé từ dưới đất vang lên, cùng với phương xa trong rừng cây truyền đến.
Mặt đất như là đang chấn động.
Lớp bùn đất dưới chân Lâm Phàm cũng đang hơi hơi run rẩy.
Cẩu Tử kinh hãi hét lên: "Công tử, người nhìn chỗ đó..."
Hắn không dám tin tưởng nhìn về nơi xa. Rừng cây cách đó không xa, có hàng loạt sương đen đánh úp lại.
Không đúng, đó không phải sương đen, mà là từng đám côn trùng nhỏ.
Âm thanh đôi cánh kích động "Vù vù.." vang lên, càng lúc càng gần hơn.
Ngay sau đó.
Rất nhiều côn trùng sống dưới bùn đất cũng bò lên mặt đất, giống như nhận được sự lôi kéo, thành đàn kết đội mà ra, một phiến đen xì, phủ kín toàn bộ mặt đất.
"Biểu ca, cẩn thận."
Châu Trung Mậu nói nhỏ.
Số lượng này thật sự là quá khổng lồ. Nếu như không dùng nội lực hộ thể thì chiến thuật biển trùng này đủ để thôn tính, tiêu diệt toàn bộ mọi người.
"Biểu đệ, đây là tình huống gì, đám côn trùng này vì sao lại nghe lời như thế."
Lâm Phàm hỏi.
Châu Trung Mậu lắc đầu, nói: "Biểu ca, ta cũng nhìn không ra, đây có lẽ là một loại nội lực đặc thù hấp dẫn đám côn trùng này."
Lúc này.
Phong Ba Lưu cười nói: "Thế nào? Có phải rất khủng bố hay không? các ngươi nhìn thấy chỉ là một góc của băng sơn mà thôi, ta còn chưa thi triển điểm kinh khủng thật sự của Ngự Trùng Thuật."
"Nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, một khi ta thi triển ra ngoài, xung quanh phương viên vài dặm không còn một ngọn cỏ."
Lâm Phàm vỗ tay và nói: "Lợi hại, thật sự là lợi hại, chơi côn trùng chơi đến cảnh giới này, thế gian ít ai làm được."
"Há há."
Phong Ba Lưu tâm tình rất thoải mái nói: "Huynh đệ, bây giờ ngươi đã hiểu rõ, ngươi vừa bỏ lỡ cơ duyên gì chưa, ta chỉ nói với ngươi một câu."
"Nếu có thể tu luyện Ngự Trùng Thuật tới tầng cao nhất, nội lực đủ cường đại, vậy thì càng có dị tượng khủng bố kinh người phát sinh, nếu không tu luyện Ngự Trùng Thuật thì không cách nào biết được."
"Ta đi đây, ngươi cứ ở đó hối hận đi."
Vừa dứt lời.
Thân thể của Phong Ba Lưu giống như là được tạo thành từ vô số côn trùng, sau đó tản ra, hòa vào đám côn trùng đang che trời lấp đất kia, cùng nhau biến mất.
Đồng thời còn có âm thanh truyền đến.
"Ta bại lộ ở trước mặt các ngươi, không phải vì chứng minh ta có bao nhiêu lợi hại, mà là để cho các ngươi biết, các ngươi đã bỏ lỡ cơ duyên gì, ha ha ha ha..."
Thanh âm dần dần biến mất.
Trong rừng cây chỉ còn lại đám người Lâm Phàm.
"Biểu ca, hắn đây là...?"
Châu Trung Mậu có chút hồ đồ, sao nói đi là đi ngay luôn rồi.
Lâm Phàm suy tư một lát, nói: "Hắn chắc là sợ chúng ta đòi cuốn bí tịch, mặt khác cố ý biểu diễn trước mặt chúng ta một chút, thật không tệ, mặc dù xem ra có chút kinh khủng, nhưng thật đúng là bá đạo."
"Biểu ca, đệ sai rồi."
Châu Trung Mậu rất buồn, hắn hối hận bản thân có mắt nhưng không tròng, để biểu ca bỏ lỡ cuốn bí tịch kinh người này.
Đối phương vừa biểu hiện ra thủ đoạn kia, cũng đủ để nói rõ, bí tịch này bao trùm rất nhiều công pháp bên trong.
"Sai gì mà sai chứ, cũng chỉ là thuật khống chế côn trùng mà thôi, buồn nôn quá, chúng ta trở về thôi."
Lâm Phàm vỗ vai Biểu đệ, ngược lại hắn không ghi nhớ chuyện này trong lòng. Chỉ là cảm giác tên Phong Ba Lưu này có chút đắc ý hơi sớm.
Hắn vốn đã ghi nhớ được bí tịch này, vậy mà còn hiển lộ rõ ràng một chút năng lực của bản thân, sau đó thì biến mất rồi, đây là cố ý khiến người ta chán ghét đi.
Chuyện này tạm thời gác lại, sau này có cơ hội chạm mặt, có thể giao lưu sâu hơn.
Cửa thành.
Một đội xe xếp hàng đi ra, dẫn đầu là thị vệ Tô gia, có huy hiệu Tam Diệp Thảo của Tô gia.
Hai bên lưu dân tản ra.
"Ồ...Tô gia muốn đi rồi sao?"
Lâm Phàm nghi ngờ nói nhỏ.
Đội xe không có dừng lại, mà đi ngang qua trước mặt Lâm Phàm, đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đã đi qua Lâm Phàm dừng lại.
Tô Lam vén rèm lên, lộ ra khuôn mặt, nói: "Lâm công tử, có cơ hội đến Trác Thành, bản tiểu thư chắc chắn sẽ chiêu đãi ngươi chu đáo."
"Hóa ra là Tô tiểu thư, vết thương trên khuôn mặt đều khỏi rồi, ngược lại là so trước kia còn xinh đẹp hơn rất nhiều."
Lâm Phàm cười nói: "A, đúng rồi, đã tìm ra hung thủ chưa, ta thấy tên hung thủ này đúng là biết tàng hình mà."
Nộ khí +123.
Vừa nói đến hung thủ, Tô Lam trong lòng nghẹn một bụng lửa giận, thật đúng là chưa tìm thấy.
"Đa tạ Lâm công tử nhớ mong, bản tiểu thư nhất định sẽ tìm ra tên hung thủ kia."
Tô lão đang cầm dây thừng trong tay, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn Lâm Phàm, mở miệng nói: "Lâm công tử, bậc thúc phụ rồi cũng có một ngày tiêu vong, chỉ có bản thân lớn mạnh, mới có thể tiêu dao tự tại, hy vọng Lâm công tử biết tự lo cho bản thân."
"Tiểu thư, chúng ta vẫn là nhanh lên đường thôi, chậm trễ giờ giấc, trước khi trời tối không đến nơi được đâu."
"Xuất phát."
Tô lão không có thái độ tốt với Lâm Phàm.
Tiểu thư thật ngây thơ, đầu óc không linh hoạt, đều đã rõ ràng như vậy, làm sao lại nhìn không ra vậy chứ.
Hắn đã biết rõ người ra tay đả thương tiểu thư chính là Lâm gia công tử. Bây giờ lại còn có mặt mũi đứng trước mặt tiểu thư giả ngây giả dại. Nếu không phải lo lắng đến tính tình tiểu thư, biết người đả thương nàng chính là tên tiểu tử đứng trước mắt này, chỉ sợ đã giết chết tên Lâm gia công tử này rồi. Mà Lâm Vạn Dịch khẳng định sẽ không để yên, ngược lại sẽ dẫn đến mâu thuẫn giữa hai nhà.
Được không bằng mất.
Lâm Phàm không đáp án lại, cứ thế mà cười, còn vẫn vẫy tay.
Nhìn đoàn xe càng đi càng xa, Lâm Công tử liền hô to: "Tô tiểu thư, cố gắng làm người nhé, đừng có bắt nạt lão bách tính."
Lão nương này thường xuyên ức hiếp người bình thường thật không tốt.
"Ha ha!"
Lâm Phàm cười lớn.
"Biểu đệ, Tô gia này đến U Thành rốt cuộc làm cái gì vậy?"
Châu Trung Mậu lắc đầu, nói: "Biểu ca, đệ cũng không biết."
"Bỏ đi, về nhà thôi."
Lúc này, Viên gia và Lương gia đều đứng ở cửa thành, sau khi bọn chúng vui vẻ tiễn Tô gia tiểu thư rời đi, sắc mặt cũng nghiêm túc lại.
Khoảng thời gian này, Tô tiểu thư nhục mạ bọn hắn cũng không nhẹ. Nếu như không phải kiêng kị thực lực Tô gia thì đã một chưởng chụp chết con tiểu nha đầu này rồi. Lúc Viên gia và Lương gia nhìn thấy Lâm Phàm, sắc mặt đều âm trầm xuống.
Khoảng thời gian này, tên tiểu tử đó cũng đem đến không ít phiền phức cho bọn hắn.
Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
"Điểm nộ khí +223.
"Điểm nộ khí +177."
Phật!
Âm thanh mở quạt giấy từ Lâm Phàm. Hắn một bộ thong dong tự tại, lúc đi ngang qua hai nhà, còn cười nói: "Tức giận thì đúng rồi, cất giấu trong lòng không dễ chịu nha."
"Tên tiểu tử đáng ghét."
Viên lão gia giận muốn phun lửa, nhưng lực bất tòng tâm.
Lương lão gia tử là khó chịu nhất, cũng tức giận nhất. Trương gia thôn vẫn chưa có sự đồng ý của hắn, đã bị Lâm gia chiếm đoạt.
Giữa đoàn người, từng đôi mắt phẫn nộ đang nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Trong đó Lương Dung Kỳ là người phẫn nộ nhất. Hắn hận không thể nuốt luôn Lâm Phàm.
Hắn lớn như vậy nhưng trước giờ chưa từng chịu uất ức, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, lại bị chịu uất ức của hơn hai mươi năm cộng dồn lại.
Lâm Phàm nhếch miệng, ném cho đám người một ánh mắt.
"Vô lại thật đáng sợ."
"Điểm nộ khí +111."
"Điểm nộ khí +123."
"Điểm nộ khí +88.