Chương 26: Thứ trời đánh, ai làm vậy?

Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Tân Phong 18-03-2023 02:02:07

Lương phủ. "Đại ca, có chuyện tốt đây." Lương nhị tiểu thư chạy đến trong phòng, nói: "Gia hỏa Lương Dung Kỳ kia đến Viên gia liền bị thất tiểu thư đánh cho một trận ngay tại chỗ, mất hết cả mặt mũi, bây giờ đang ở trong phòng đập phá đồ đạc kìa. Cái bộ dạng đó cứ nhìn thấy là làm ta tức cười." Lương nhị tiểu thư cười hả hê, nhưng đại ca lại chẳng có phản ứng gì, ngược lại còn rõ ràng chẳng có hứng thú. "Đại ca, sao huynh một chút phản ứng cũng không có vậy? Huynh không cảm thấy hả giận sao?" Lương Dịch Sơ bỏ sách trong tay xuống, lắc đầu cười khổ, nói: "Cho dù có nói như thế nào thì hắn cũng là tam đệ của ngươi, hắn bị đánh sao ngươi lại có thể vui vẻ như vậy." "Ha ha, tam đệ sao? Nó mới không phải là tam đệ của ta, chỉ có huynh mới là đại ca của ta thôi." Lương nhị tiểu thư nói. Lương Dịch Sơ cũng không nói gì nữa, Lương nhị tiểu thư cũng cảm thấy hết thú vị, nên liền lui ra tiếp tục đi xem nộ dạng đang phát điên của Lương Dung Kỳ. Sau khi phụ thân từ Viên gia trở về sắc mặt liền âm trầm rồi trực tiếp đi về phía thư phòng. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có thể chắc chắn đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành. Lương Dịch Sơ nghĩ đến chuyện Lâm Phàm nói cảm thấy rất có đạo lí, nhưng hắn không thể, hắn không có đủ tự tin, từ sâu trong lòng hắn luôn cảm thấy bản thân mình không được. Nếu Lâm Phàm mà biết khẳng định sẽ dạy cho hắn một khóa học, đến tên khóa học cũng nghĩ xong cả rồi, đó là "Chương trình dạy học về tính tự tin". Hậu viện Lâm gia, Lâm Phàm nằm trên giường, trước khi ngủ liền bỏ tiểu phụ trợ ra kiểm tra một chút. "Haizzz, chuyện xảy ra hôm nay là một trận quyết đấu tràn đầy trí tuệ và tâm thái." Hắn hả hê cười. Lão cha còn không phải bị thành ý của hắn làm cho cảm động rồi sao, đến điểm nộ khí cũng tích lũy được không ít. Điểm nộ khí: 5374 "Ngày tháng của công tử phú gia chính là có tư có vị, cuộc sống lúc xưa không thể so sánh được." "Ngủ thôi, phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai xem xem có gì chơi được không." Hắn là người chẳng có mục tiêu gì, loại người này được tục xưng là bại gia tử. Tuổi còn trẻ mà tham lam sống hưởng thụ, có thể có bộ dạng cố gắng phấn đấu một chút hay không, thanh xuân niên hoa cứ như vậy mà bị lãng phí hết rồi. Trời tối, trăng đêm nay cũng không phải rất tròn, cũng không phải rất sáng. Châu Trung Mậu ở phía ngoài hậu viện tuần tra, ngộ nhỡ biểu ca lại bị thích khách tập kích, thì phòng khi chuyện này phát sinh hắn nhất định phải ngồi trông ở đây bảo vệ sự an toàn cho biểu ca. Ở lối vào hậu viện có hai tên hộ vệ đang canh gác, một người trong đó nói: "Giáo đầu, chỗ này cứ giao cho hai huynh đệ chúng ta là được, ngươi về nghỉ ngơi đi." "Giữ trật tự đừng nói chuyện, xung quanh nếu có bất kì tiếng gió thổi cỏ lay nào cũng không được bỏ qua." Châu Trung Mậu tự nhiên vẫn không về nghỉ ngơi, người đang ngủ bên trong chính là biểu ca của hắn, so với các hộ vệ khác thì hắn càng để ý biểu ca hơn, cho nên hắn cũng sẽ càng chú ý mọi nhất cử nhất động xung quanh nơi này hơn. Hắn sẽ không đem sinh mạng của biểu ca giao cho hộ vệ canh giữ đâu. "Ta đi hậu viện tuần tra, hai người các ngươi đừng có lười biếng, cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì thì nhất định phải lập tức báo ngay cho ta, không cho phép được tự ý hành động." Châu Trung Mậu nói. "Rõ." Hai tên hộ vệ đáp lời. Châu Trung Mậu rất cảnh giác, cảm thấy khuếch tán, có màn sương màu trắng đang tràn ra ra từ trong cơ thể thuận theo hai chân bao phủ mặt sân hậu viện như mạng nhện, lúc mặt trăng chiếu xuống mặt đất liền giống như được phủ thêm một tầng sương tuyết. Chỉ cần có người đạp phải thì hắn đều cảm thấy được, người không có nội lực trầm mạnh thì căn bản không thể làm được tới trình độ này. Một trận gió lạnh thổi nhẹ tới làm hai bên tóc mai dài cũng bị thổi lên. Lúc này, Châu Trung Mậu thần sắc kinh hãi đứng nguyên tại chỗ, hắn cảm thấy có người đang đứng sau lưng mình, có thể vô thanh vô thức mà xuất hiện sau lưng hắn, tuyệt đối chính là một cường giả. Trong phút chốc. Bịch! Cổ hắn phải chịu một kích nặng ngã về phía trước liền sắp hôn mê, đồng tử co rút sau đó mở to ra. Không thể ngất đi được, trong đầu Châu Trung Mậu chỉ còn duy nhất ý nghĩ này, tuyệt đối không thể ngất đi, nếu không biểu ca sẽ... Hắn mở miệng tự cắn lưỡi mình, máu thịt lẫn lộn nhưng đầu óc thanh tỉnh rất nhiều. Trấn Ma Tâm Kinh vận chuyển, cơ bắp sau lưng mãnh liệt phồng lên, nội lực trầm mạnh hóa thánh sương mù từ lỗ chân lông sau lưng phun ra. Nhiệt độ rất cao, không khí đều bị nhiệt độ này chưng thành vặn vẹo. "Có thích..." Bịch! Một ngón tay điểm vào phía sau lưng Châu Trung Mậu, hắn ngã xuống đất triệt để hôn mê. "Không tệ, có chút tiến bộ." Ở cửa hậu viện, hai hộ vệ kia cũng tê liệt ngã xuống đất, bọn họ cũng đều chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì đã ngất đi. Lâm Vạn Dịch đeo mặt nạ quỷ, một thân hắc y đi vào phía trong viện. Trong phòng, Lâm Phàm đang ngủ khò khò, chăn đắp trên người đều bị hắn đạp hết xuống đất, thỉnh thoảng còn có vài tiếng ngày phát ra. Kẽo kẹt! Cửa sổ bằng gỗ bị đẩy phát ra những tiếng kẽo kẹt nhỏ chói tai. Đối với người bình thường mà nói thì loại động tĩnh này sẽ khiến họ tỉnh dậy ngay nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, chỉ cần là đang trong giấc ngủ ngon thì không chắc sẽ tỉnh lại được. Lâm Vạn Dịch nhìn tên nghịch tử đang ngủ ngon lành, sắc mặt hắn liền không dễ nhìn, lần thứ hai rồi thế mà nó vẫn không nhớ lâu một chút. Tiếng mở cửa không nhỏ vậy mà sao nó lại không tỉnh dậy chứ? Ngủ ngon như thế sao? Lâm Vạn Dịch đi tới cạnh giường "soạt" nhẹ một tiếng, một thanh chủy thủ liền xuất hiện trong tay, sau đó kề ngang cổ Lâm Phàm. Sát ý nổi lên, không khí cũng có chút đông cứng. Đối với bất kì cường giả nào mà nói, chỉ cần có một chút sát ý cũng có thể cảm nhận được. Tình hình trong phòng có chút bối rối, Lâm Vạn Dịch tay nắm chủy thủ đặt ngang trước cổ nghịch tử nhà mình, sát ý bốn phía sôi sùng sục, ấy thế mà Lâm Phàm vẫn ngủ ngon hơn bất cứ ai, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy. Hông có chút ngứa, chép miệng gãi gãi vài cái rồi lại khò khò ngủ tiếp. Lâm Vạn Dịch nắm tay thành quyền, tiếng kẽo kẹt vang lên. "Nộ khí +88." "Nộ khí +123." "Nghịch tử, ngủ đến là thoải mái phải không, lão tử cho ngươi ngủ ngon tiếp này." Lâm Vạn Dịch thu hồi chủy thủ, một ngón tay điểm lên các huyệt vị của Lâm Phàm, Lâm Phàm không có bất kì dị thường nào, ngủ càng say hơn. Bịch một tiếng, hình như là tiếng gõ, trời sáng rồi. Loảng xoảng! "Biểu ca, biểu ca..." Châu Trung Mậu vội vàng đẩy cửa xông vào, nhìn thấy biểu ca vẫn còn nằm trên giường thì càng bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, hắn tưởng rằng biểu ca đã gặp phải chuyện bất trắc rồi. "Biểu ca, huynh mau tỉnh dậy, biểu đệ vô dụng bị tặc nhân..." Châu Trung Mậu lôi kéo Lâm Phàm, lời cũng chưa nói xong. Lâm Phàm liền tỉnh lại, bất mãn nói: "Biểu đệ, ngươi làm gì vậy? Mới sáng sớm có để cho người khác ngủ hay không?" Châu Trung Mậu nhìn thấy biểu ca không có chuyện gì thì hưng phấn đến mức hô to gọi nhỏ, bắt lấy bả vai Lâm Phàm lắc lắc một trận, nói: "Biểu ca, huynh không sao thì tốt quá, sắp dọa chết ta rồi." "Chờ đã." Đột nhiên Lâm Phàm bảo Châu Trung Mậu yên tĩnh lại, sau đó giơ tay từ từ sờ lên mắt trái. Suỵt... Đau đến hít khí lạnh, sau đó không nói không rằng xuống giường, vội chạy đi soi gương. Ngay sau đó một tiếng kêu thảm thiết từ trong hậu viện vang lên. "Thứ trời đánh a, tên súc sinh nào đánh sưng mắt trái lão tử." Lâm Phàm gào thét, hắn đây là đã đắc tội ai vậy? Chỉ ngủ một giấc mà sau khi tỉnh dậy lại biến thành cái bộ dạng này là sao? "Biểu ca, tối hôm qua có thích khách, biểu đệ vô năng nên bị thích khách đánh cho hôn mê bất tỉnh, vì thế đối phương mới có cơ hội làm biểu ca bị thương." Châu Trung Mậu cực kì tự trách, nếu như không phải thực lực của hắn quá yếu thì biểu ca sẽ không bị thương rồi. "Thích khách?" Lâm Phàm có chút mơ hồ, sao hắn một chút cảm giác cũng không có vậy? Mắt trái đều bị đánh thành như vậy rồi, còn đánh nặng nữa, chuyện này nếu là bình thường thì nhất định sẽ có phản ứng, nhưng bản thân hắn lại chẳng có bất kì phản ứng nào, ngủ ngon đến mức còn mơ đẹp nữa!