Ông ấy nói một câu "không có chi" rồi quay sang nhìn bà nội Bạch: "Bà cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé, tôi sẽ đi kiểm tra những người bệnh khác."
"Được, bác sĩ Chu đi thong thả." Bà nội Bạch cười gật đầu, chờ Chu Phổ xoay người đi ra ngoài thì bà ấy mới vội vàng nhìn về phía Tô Tái Tái: "Tái Tái, cháu mau nếm thử món canh trên bàn xem có thích hay không."
Tô Tái Tái nghe xong thì gật đầu, lúc vừa mới đi về phía đó, con lệ quỷ nhỏ nhất trên vòng tay và cũng là con hoạt bát nhất vô ý ợ một cái.
Mùi máu tanh nồng nặc lập tức tràn ra ngoài, kèm theo đó là làn khí đen nhàn nhạt.
Tô Tái Tái hơi khựng lại, cô cụp mắt, cánh tay phải rũ bên người khẽ động đậy.
Cùng lúc đó, Chu Phổ vốn đã đi tới cửa đột nhiên cảm thấy phía sau truyền tới cảm giác lạnh lẽo đặc trưng của lệ quỷ, nó mạnh mẽ đến mức khiến người ta sợ hãi, ông ấy vội vàng xoay người nhìn về phía sau, hành động này làm Tiểu Thái sợ hết hồn.
"Sao vậy bác sĩ Chu?!" Cô y tá ôm ngực nhìn Chu Phổ, mà lúc này sắc mặt của ông ấy đã sầm xuống.
Chu Phổ hoàn toàn không có thời gian trả lời cô ấy, ông ấy bước vội về phía phòng bệnh, nhưng đập vào mắt chỉ có vẻ mặt khó hiểu của bà nội Bạch và bầu không khí yên tĩnh ấm áp trong phòng.
"Sao thế bác sĩ Chu? Ông để quên thứ gì sao?" Bà nội Bạch nhìn Chu Phổ và hỏi.
Chu Phổ không trả lời ngay mà chỉ yên lặng quan sát phòng bệnh, sau khi xác định trong phòng hoàn toàn sạch sẽ thì ông ấy mới chuyển ánh mắt về phía Tô Tái Tái - người vào phòng cuối cùng.
Cô gái ấy đang ngồi ở chiếc bàn tròn kế cửa sổ, hai tay đang bưng chén canh chuẩn bị ăn, thấy ông ấy nhìn mình, cô chậm rãi đặt chén lại trên bàn rồi nhìn ông ấy bằng ánh mắt vô tội xen lẫn khó hiểu, tựa như đang hỏi là "có chuyện gì sao ạ".
Ánh nắng mùa hè xuyên thấu qua lớp rèm mỏng chiếu rọi lên người Tô Tái Tái khiến cô trông càng thêm trong sáng và sạch sẽ, hoàn toàn không dính một chút âm u nào.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ ban nãy ông ấy đã lầm rồi sao?
Chu Phổ hơi khó hiểu, ông ấy giãn phần lông mày đang chau lại ra rồi mỉm cười nhìn bà nội Bạch và lắc đầu, sau khi tìm bừa một cái cớ thì mới xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Chỉ là trước khi đi, ông ấy lại nhìn về phía Tô Tái Tái một lần nữa.
Tô Tái Tái cụp mắt, chậm rãi ăn chén canh của mình.
Chờ cô đặt chén canh không lên bàn xong, bà nội Bạch vẫn luôn mỉm cười nhìn cô nãy giờ mới mở miệng: "Tái Tái, ngon không cháu?"
"Vâng, ngon lắm ạ." Tô Tái Tái cười gật đầu, sau khi dừng một chút thì lại mở miệng: "Bà nội ơi, ban nãy cháu cảm thấy bác sĩ Chu cứ quái quái thế nào ấy."
"Cháu không nên nói như thế." Bà nội Bạch nhẹ giọng rầy cô, nhưng trong giọng nói lại không có ý trách móc gì cả, bà ấy từ tốn giải thích cho Tô Tái Tái: "Bác sĩ Chu giỏi lắm đấy, sau này cháu có gặp ông ấy thì nhớ lễ phép một chút nghe chưa?"
"Ồ? Ông ấy giỏi lắm ạ?" Tô Tái Tái tò mò.
Bà nội Bạch gật đầu, sau khi khen ngợi một phen thì lại nói tiếp: "Lần này bà cũng không ngờ là ông ấy sẽ tới chữa cho bà đâu, bà được vậy là nhờ hưởng sái từ ông hai của cháu đấy."
"Ông hai của cháu cũng là một người giỏi giang, hẳn là ông ấy đã từng giúp bác sĩ Chu khi ông ấy còn trẻ, cho nên bác sĩ Chu mới nhớ ơn đến tận bây giờ. Lần này ông ấy tới thành phố C tham gia buổi giao lưu học tập, biết được bà đổ bệnh phải nằm viện cho nên ông ấy đã tự tới và bảo muốn chữa bệnh cho bà. Bình thường ông ấy ở tại thủ đô, biết bao nhiêu người muốn mời ông ấy chữa cho mà không được đấy."