Mà Ngô Lục Lục vừa mới ổn định chỗ ngồi, sắp dùng giọng nói nhẹ nhàng chuẩn bị bịa chuyện. Chẳng qua đang định mở miệng, Tô Tái Tái đang chống cằm ngồi trên ghế, liền dùng tay đang đeo vòng hạt châu gõ gõ lên bàn hỏi,"sư phụ, trà đâu?"
"À à à. Trà trà trà." Ngô Lục Lục bừng tỉnh, nhanh chóng cầm lấy chiếc ly giấy đang còn úp ngược, rót cho Tô Tái Tái một ly trà đầy đến tám phần.
Vừa rót trà trong lòng vừa nghĩ thầm, cảm thấy cô gái này cũng không cảnh giác lắm.
Người lạ bên ngoài bỗng dưng cho mình đồ, vậy mà cũng dám nhận.
Ngô Lục Lục đã gần 40 tuổi nhưng vẫn chưa có con cái, bản thân ông ta cũng muốn giống như người bình thường, sớm kết hôn một chút,"Nói không chừng con của ông ta bây giờ cũng chạc tuổi Tô Tái Tái."
Vì vậy vẫn không nhịn được mà nói nhiều thêm một câu, trong lúc đưa ly giấy cho Tô Tái Tái, cười hì hì nói,"Cô gái à, về sau cô cũng không thể tùy tiện mà nhận lấy đồ của người khác, lỡ như là người xấu thì sao?"
Vốn dĩ Tô Tái Tái đã nhận lấy ly nước nghe xong câu này, lại một lần nữa ngước mắt mà nhìn về phía Ngô Lục Lục, nghiêm túc nhìn xem bộ dáng của ông ta.
Ngô Lục Lục không nhịn được mà hỏi "Sao vậy", lúc này Tô Tái Tái mới nói,"Không nghĩ tới ông tuy là một đạo sĩ giả mạo, nhưng nhân phẩm cũng không tệ."
"..."
"... Phụt!" Chủ quán bán đồ lưu niệm cách quầy hàng của ông ta không xa cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Ngô Lục Lục: !!!!
Ngô Lục Lục trừng mắt nhìn Tô Tái Tái đang ngồi ở trước mắt chậm rãi uống trà, bộ dáng rất thản nhiên. Cả nửa ngày cũng không nói nên lời. ... Cô gái này, chẳng lẽ chính là người của quầy đối thủ mời tới để đập bản hiệu của ông ta.
"Ngữ Dung, cuốn sách lần trước ông ngoại đưa cho con, con xem thấy thế nào?" Hứa Tần Nhã lôi kéo tay của Bạch Ngữ Dung, ôn hòa và thân thiết, vẻ mặt từ ái.
Thái độ của bà ta đối với Bạch Ngữ Dung cũng không vì con gái ruột trở về mà thay đổi.
Bạch Ngữ Dung nhấp môi mỉm cười, có chút ngượng ngùng mà gật đầu,"Con đã cẩn thận xem xét, nhưng vẫn còn nhiều chỗ chưa thấu hiểu, nếu có thời gian thì con sẽ đi tìm ông ngoại để thỉnh giáo một chút."
Hứa Tần Nhã nghe xong thì vỗ nhẹ lên tay của cô ta, trấn an nói "Không sao, đợi con tiến vào Huyền học viện, trực tiếp đi gặp mặt Tần giáo sư hỏi một chút liền biết thôi."
"Chẳng qua ... cũng không thể đem bản gốc cho ông ấy xem, con hiểu không?" Hứa Tần Nhã nhắc nhở Bạch Ngữ Dung.
"Mẹ, con hiểu rồi." Bạch Ngữ Dung nhu thuận ngoan ngoãn mà gật đầu,"Đó là tâm huyết của nhà họ Hứa, con nhất định sẽ bảo quản thật kỹ."
Hứa Tần Nhã vui vẻ mà gật đầu, bà ta dừng một chút sau đó dịu dàng sờ gương mặt của Bạch Ngữ Dung nói: "Tần giáo sư đồng ý thu nhận con làm học sinh của ông ấy, thậm chí còn đích thân dạy con, nhất định là vì tình huống trước kia của ông ấy và con của hiện tại có điểm tương đồng. Ông ấy xem trọng con như vậy, con cũng phải cố gắng hết sức mới được. Tương lai của hai nhà Hứa Bạch chúng ta ra sao, đều nằm ở trên người con cả."
Bạch Ngữ Dung nghe xong thì ngượng ngùng mà gật đầu, dừng một chút thì đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì đó, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Tần Nhã mà nói,"Còn Tiểu Tái, hiện tại cũng đã quay về rồi, nhất định cũng có thể phân ưu cho cha mẹ."
Lời này vừa nói xong, nụ cười trên mặt Hứa Tần Nhã dần biến mất, bà ta một bên thu hồi tay một bên nhàn nhạt mở miệng nói,"Từ trước đến nay mẹ đều không trông cậy vào nó." Dừng một chút lại nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, một lần nữa nhỏ giọng mà nói "Ngữ Dung, con chỉ cần nhớ kỹ, con là con của mẹ là được. Còn lại không cần phải nghĩ nhiều. Những thứ thuộc về con..."