Chương 27

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Nhất Oản Xoa Thiêu 16-05-2024 19:08:26

"Lúc ông đây còn ở thời kỳ đỉnh cao, bọn ranh con chúng mày còn đang xếp hàng để chờ được đi đầu thai đấy." Nói xong ông ta lại tặc lưỡi một tiếng, nhân lúc thời tiết vẫn còn đẹp, đã nhanh chóng đi lấy chút nước ấm rồi đi tắm. Căn phòng này được xây dựng trái phép, mùa hè thì lạnh mùa đông thì nóng, khi trời mưa, một chút hơi ẩm liền khiến căn nhà trở nên ẩm ướt. Không chỉ có thế căn nhà còn rất thấp, hơn nữa vì để tiết kiệm chi phí điện mà công suất dùng cho chiếc đèn cũng rất thấp, đừng nói bật đèn vào buổi tối, cho dù hiện tại có đóng hết cửa lại thì ánh đèn cũng chỉ hiện mờ mờ, thật sự tối tăm. Trong góc nhà quanh năm không nhận được một chút ánh sáng mặt trời nào, nếu nhìn lâu vào một góc tối bạn sẽ cảm thấy hoa mắt, sẽ luôn cảm thấy càng nhìn càng thấy tối, càng nhìn càng thấy dường như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình. Đừng nói là người khác, ngay cả Ngô Lục Lục khi vừa mới thuê căn nhà này, cũng cảm thấy khó chịu mất mấy ngày Nếu như không phải ông ta không có tiền, thì đã sớm chuyển đi từ lâu rồi. Nhưng thời gian dài qua đi, hắn cũng không để ý đến chuyện này nữa. Vì vậy sau khi mắng tên rảnh rỗi kia một tràng, ông ta liền quay người đi lấy chậu hứng nước. Người vừa đi, bên trong căn nhà cho thuê vốn dĩ đã tối tắm, liền trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Những âm thanh ma quái vừa nhỏ xíu vừa chậm rãi, giống như ảo giác truyền đến từ bốn góc phòng. Ban đầu vốn dĩ chúng nằm rải rác ở xung quanh, nhưng nếu như lắng nghe kỹ càng, có thể cảm nhận thấy dường như có thứ gì đó đang dần dần tụ tập lại, tầng tầng lớp lớp, cuối cùng dừng lại ở phía trên chiếc bàn gỗ. Ngô Lục Lục cầm chậu nước, trước khi ra ngoài còn liếc nhìn chiếc đèn điện đang treo trên chiếc bàn gỗ. Nhún nhún vai xong liền dùng tay mở cửa, đặt chậu nước ra bên ngoài. Ông ta không hề biết rằng khi ông ta đang ở bên ngoài ngâm và nghịch nước trong chậu, ở phía trên chiếc bàn gỗ đột nhiên xuất hiện một con mắt chỉ có tròng trắng. Con mắt giống như con ruồi di chuyển khắp nơi xung quanh, cuối cùng mới từ từ dừng lại, chậm rãi nhìn về bóng lưng của Ngô Lục Lục. ... Hì hì hì hì. Tiếng cười ma quái trầm thấp này truyền đến gần như không thể nghe thấy, tràn ngập một mùi vị máu tanh lạnh lẽo. Không ai để ý đến hạt châu đen mà Tô Tái Tái đặt ở trên đồng tiền, lại đang khẽ lắc lư một chút. Ngô Lục Lục phát hiện ra có chuyện bất thường là vào tầm hai giờ sáng. Ông ấy đột nhiên mở mắt ra, nữ quỷ đang lơ lửng phía trên người, cánh tay không có thịt màu xám xanh duỗi thẳng ra, chộp về hướng Ngô Lục Lục. Trên nóc nhà có mấy con quỷ không biết là loại quỷ gì, cơ thể vặn vẹo nằm nhoài ở đó, hoặc là cái đầu rơi ở bên cạnh, hoặc là đầu lưỡi, tròng mắt rớt ra, chuyển động loạn không thể khống chế. Những con quỷ này không ngờ rằng Ngô Lục Lục đột nhiên tỉnh dậy, thấy ông ấy mở mắt ra thì bọn nó gào to một tiếng rồi đánh về phía Ngô Lục Lục, muốn bóp cổ ông ấy. Ngô Lục Lục hoảng sợ, xoay người tránh thoát, đồng thời lăn thẳng xuống dưới giường, mãi tới khi cả người ông ấy đụng vào chân bàn bằng gỗ thì mới dừng lại. Cái bàn gỗ bị ông ấy đâm sầm vào nên hơi dịch chuyển, viên ngọc đen vốn dĩ được để trên đồng tiền lập tức rớt xuống mặt bàn rồi lộc cộc lăn xuống dưới bàn, bật nảy lên hai lần, sau đó không biết rơi vào góc nào mất rồi. Ngô Lục Lục làm gì có thời gian mà nhớ tới viên ngọc đó nữa, ông ấy chịu đựng cơn đau vì ngã lăn khỏi giường xong lại cố gắng tránh né công kích của những con quỷ kia.