Chương 10

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Nhất Oản Xoa Thiêu 16-05-2024 19:03:16

Vì vậy Tô Tái Tái vẫn nhìn ngắm xung quanh, mãi đến khi tên kia thấy mình bị ngó lơ liền gọi to vài tiếng "Cô gái?, cô gái?!" Cuối cùng ông ta trực tiếp đuổi lên phía trước mà duỗi tay ra, lúc này Tô Tái Tái mới hiểu, thì ra người đối phương gọi là mình. "Vừa rồi người ông kêu là tôi?" Tô Tái Tái nhìn người mặc trang phục đạo sĩ ở trước mắt. Vô cùng ngạc nhiên mà chỉ chỉ chính mình. Đây cũng là lần đầu tiên cô được thầy bói gọi lại, loại cảm giác này ... cũng khá là mới mẻ. "Đương nhiên." Ngô Lục Lục vừa cười tủm tỉm vừa nhìn Tô Tái Tái, giống như vừa bắt được một con cá béo. Hắc Hắc Hắc ... lừa gạt một cô gái thành thật, ngoan ngoãn, sao được tính là lừa gạt chứ?! Đây chỉ là để nhắc nhở trước cho các cô gái này biết thế gian hiểm ác như thế nào, tránh cho về sau lại phải chịu thiệt thòi lớn! Ngô Lục Lục trong lòng tính toán, cảm thấy tiền ăn trong mấy ngày này của mình sắp có rồi. Nói không chừng ... còn có thể đổi một chỗ khác để sống? "Cô gái, tôi từ xa đã nhìn thấy ấn đường của cô có chút hồng, trên đỉnh đầu mơ hồ có ánh sáng, gần đây là có chuyện tốt nha!" Ngô Lục Lục vui vẻ nhìn Tô Tái Tái. "Ừm, xem ra ông tính cũng coi như chuẩn." Tô Tái Tái tủm tỉm cười gật gật đầu, một lúc sau nhìn ấn đường của Ngô Lục Lục có chút ảm đạm, lúc này cô mới thu hồi tầm mắt một lần nữa nhìn về phía ông ta mà nói,"Thật ra bản thân ông cũng nên chú ý một chút, nếu có thể liền đổi chỗ khác mà kiếm ăn đi." "???" Gì vậy nè, cô gái này là sao đây, rốt cuộc thì ai mới là thầy bói vậy?! Ngô Lục Lục... hành tẩu trên giang hồ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được dạng người như Tô Tái Tái. Cũng khó trách ông ta trợn tròn mắt. Mãi đến khi thấy Tô Tái Tái có ý định rời đi, lúc này ông ta mới hoàn hồn mà đuổi theo ngăn lại "Này này này, cô gái, cô gái, vừa rồi tôi còn chưa nói xong, cô cũng đừng vội rời đi." Sau khi Ngô Lục Lục thấy Tô Tái Tái đã đứng lại nhìn mình, lúc này mới chỉ về phía quầy hàng, cười nói "Lại đây lại đây, tôi mời cô uống trà, sau đó sẽ từ từ nói cho cô nghe." "Uống trà..." Tô Tái Tái nghe xong, lại nhìn thấy Ngô Lục Lục đang chỉ xuống ly trà, nghĩ một lúc lại hỏi,"Uống trà có mất tiền không?" Cô nghèo. Không có tiền. "Hả!... uống trà không mất tiền. Ngô Lục Lục hơi gượng gạo một chút, lúc này mới mỉm cười nói với Tô Tái Tái, sau đó làm một tư thế mời. Được thôi. Dù sao cả buổi sáng cô cũng chỉ mới ăn một cái bánh bao, vừa rồi lại "vận động" một chút, cổ họng cũng có chút khát rồi. Tô Tái Tái nghĩ tới điểm này, liền xoay người quay trở lại. Ông chủ quầy hàng ở bên cạnh thấy vậy, liền mắt nhắm mắt mở, tiếp tục nghịch điện thoại. Những cô gái trẻ tuổi luôn dễ tin người như vậy. Đây chẳng phải là trả tiền cho sự ngu ngốc hay sao? Cũng không nghĩ nếu là loại thầy bói thật sự có bản lĩnh, thì việc gì phải ở chỗ này kiếm khách? Ngược lại khách hàng phải tự mang núi vàng núi bạc đi tới nơi này mà cầu. Hơn nữa, cũng không quản là người có ở địa phương hẻo lánh đến mức nào, đều cũng sẽ từ ngàn dặm xa xôi mà chạy tới. Nói không chừng còn phải làm ra bộ dạng cảm thấy "đây là khảo nghiệm mà ngài đặt ra để thử thách tôi" nữa. Ví dụ cái vị cao cao tại thượng trên Weibo, gọi là "Sơn Trung Vô Lịch Nhật", được mọi người tôn xưng là một vị "đạo trường trên núi". Còn về phần người bên cạnh mình... Chủ quán liếc nhìn loại thầy bói như Ngô Lục Lục đang ngồi ở trước quầy bói toán, trợn mắt nhìn.