Chương 16

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Nhất Oản Xoa Thiêu 16-05-2024 19:05:03

Cùng thời điểm đó, lúc này Tô Tái Tái đang ở trước cửa phòng bệnh, sau khi nhìn vào bên trong thăm dò, thấy lúc này bà nội Bạch đang ăn cơm mới cười cười nói,"Bà nội, cháu tới thăm bà nè." Bà nội Bạch tuy trên đầu tóc đã bạc hết, trên khuôn mặt cũng có vài nếp nhăn khá rõ, nhưng ngay cả khi không cười bà vẫn toát lên đôi chút khí thế. Nhưng khi thấy rõ bên ngoài cửa là Tô Tái Tái đến thăm, bà lập tức nở nụ cười, vẫy vẫy tay về phía Tô Tái Tái,"Tái Tái, cháu mau vào đi." Y tá chuyên môn phụ trách chăm nom Bạch lão phu nhân ở một bên cười tủm tỉm rồi tránh ra, cho Tô Tái Tái ngồi ở chiếc ghế gần mép giường. "Sao cháu lại chạy tới đây?" Bà nội Bạch sờ sờ gương mặt của Tô Tái Tái. "Cháu tới để ăn cơm cùng bà nội." Tô Tái Tái cười nói, sau khi cảm thấy không có thứ gì xuất hiện trong tầm mắt của mình thì cô mới thu lại ánh mắt đang nhìn xung quanh, tiếp theo mới nhìn chỗ thức ăn được bày biện trước mặt bà nội Bạch, lộ ra vẻ tham ăn mà nói,"Cháu đến xem bà nội hôm nay có món gì ăn ngon." "Đúng là mèo nhỏ tham ăn." Bà nội Bạch vô cùng vui vẻ, quay đầu nhìn về phía y tá chuyên chăm nom mình. Cô y tá còn không đợi bà nội Bạch mở miệng đã cười nói trước một tiếng,"Tôi sẽ mang thêm một phần nữa." "Cảm ơn chị nha, chị y tá." Tô Tái Tái nghe vậy liền quay đầu về phía cô ý tá mà nói lời cảm ơn, dừng một chút cô lại nói thêm một câu,"Chị đúng là một người tốt." Chị y tá nghe xong thì vội xua tay, nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh. Cô ấy còn ước gì Tô Tái Tái có thể đến đây mỗi ngày, bởi vì lần gần nhất mà Tô tiểu thư đến, tâm tình của bà Bạch không chỉ tốt hơn, mà ăn uống cũng đều tốt lên. Ngay cả việc uống thuốc, cũng đều ngoan ngoãn mà phối hợp. Chờ hai bà cháu bọn họ vừa cưới nói vừa ăn cơm xong, mỗi người cầm một ly trà xuân uống ngon lành, lúc này Tô Tái Tái mới hài lòng thở ra một hơi, nằm ở trên ghế sô pha, nheo mắt đầy mãn nguyện. Bà nội Bạch ở một bên cầm ly trà, thấy cháu gái nằm dài trên ghế sô pha như một con mèo lười, ánh mắt cực kỳ hiền lành. Một lúc sau dường như nghĩ ra chuyện gì đó bà nội Bạch mới mở miệng hỏi,"Tái Tái, cháu có muốn đi học không?" "Hả?" Tô Tái Tán vốn đang híp híp nhắm nửa đôi mắt nghe được hai chữ "đi học" đã lập tức mở bừng hai mắt, nhìn về phía bà nội Bạch cười khổ mà nói,"Cháu tưởng mình không cần đi..." Bà nội Bạch không tán thành với câu nói kia của Tô Tái Tái, vẻ mặt nghiêm túc nói,"Ngữ Dung muốn vào Huyền học viện, đó là nơi mà người bình thường có muốn vào học cũng không thể nào vào được, hay là... Bà cũng kêu ba mẹ cháu đưa cháu đến thủ đô học đại học? Tuy không vào được Huyền học viện, nhưng lấy được một tấm bằng đại học ở Đế Đô, về sau ra trường xin việc cũng dễ dàng hơn rất nhiều." "Nhưng mà trước mắt lúc đầu chỉ có thể làm sinh viên dự thính, đến lúc vượt qua kỳ thi, mới có thể trở thành sinh viên chính thức của đại học Đế Đô" Bạch Ngữ Dung đi học ở Huyền học viện, nếu như ở trong nhà có anh chị em bằng tuổi hoặc kém tuổi, nhưng thành tích lại kém một chút. Liền có thể lấy thân phận "sinh viên dự thính" đi học thử một năm, tuy nhiên "sinh viên dự thính" sẽ không được hưởng bất kỳ quyền lợi nào của sinh viên chính thức cũng như không được ở trong ký túc xá của trường. Sau một năm, sinh viên dự thính có thể tham gia kỳ thi kiểm tra, nếu như có kết quả tốt và đạt đủ điểm liền có thể trở thành sinh viên chính thức.