... Bực mình. Ông ta bực mình đến nỗi chuyện gì cũng không muốn làm.
Tô Tái Tái không hề để ý việc này, cô một bên từ từ uống ly trà lạnh, một bên nhìn Ngô Lục Lục lúc này vẻ mặt đã đen như cái đáy nồi, nửa ngày sau mới thôi không nhìn ông ta nữa.
Cô nghiêm túc uống xong ly trà thứ hai, dùng vẻ mặt hiền lành cười với Ngô Lục Lục.
"?" Ngô Lục Lục sửng sốt.
Còn không đợi ông ta nói một tiếng, Tô Tái Tái đã đứng lên, hơi khom người về phía ông ta, sau đó lễ phép nói lời cảm ơn,"Đại sư, cảm ơn ông đã mời tôi uống trà, ông đúng là người tốt."
Chốc lát sau cô hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía con Tì Hưu mà Ngô Lục Lục đang dùng để đè lên đống giấy dùng để bói toán, sau đó mới đặt một viên hạt châu đen lên đồng tiền mà con Tì Hưu đang ngậm ở trong miệng, lúc này cô mới thu tay lại mà nhìn về hướng Ngô Lục Lục cười nói,"Tôi không có tiền, liền để cái này lại cho ông mượn dùng, qua hai ngày nữa tôi sẽ đến lấy lại, tạm biệt."
Nói xong Tô Tái Tái liền vẫy tay tạm biệt Ngô Lục Lục, sau đó đứng dậy ung dung mà rời đi. ... Không phải chứ, cô gái này thực sự chỉ uống đúng hai ly trà liền rời đi?!
Ngô Lục Lục trừng mắt nhìn bóng dáng Tô Tái Tái đang rời đi, mãi đến khi cô đi khuất bóng ông ta mới thôi không nhìn nữa. Một lần nữa quay sang nhìn hạt châu mà cô đã đặt ở trên đồng tiền mà con Tì Hưu đang ngậm trong miệng.
Hạt châu này không phải vàng cũng không phải ngọc, hoàn toàn không có độ bóng nếu nhìn kỹ hơn một chút sẽ thấy có vài vết xước. Giống như là... viên bi mà trẻ con dùng để chơi bắn bi.
Chẳng qua là có màu đen mà thôi.
Bỏ đi bỏ đi, coi như làm một việc tốt, cho không hai ly trà đi. Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Ngô Lục Lục lắc đầu, cũng không để ý tới hạt châu đen mà Tô Tái Tái đặt ở đó, lại nhìn về phía đám người đang đi tới đi lui, tìm kiếm một tên nhà giàu "coi tiền như rác".
Xung quanh người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt, ai cũng không để ý thấy hạt châu nhỏ được đặt ở trên đồng tiền mà con Tì Hưu ngậm đang lắc lư một chút.
- -
Nhà họ Bạch phát hiện Tô Tái Tái không có ở nhà là vào giờ cơm trưa.
Sau khi Bạch Ngữ Dung kết thúc kỳ nghỉ hè liền sẽ đi tới Đế Đô để học đại học, vì vậy Bạch Văn Liên dù còn có rất nhiều công việc cần phải xử lý, nhưng vẫn quay về nhà ăn cơm.
Vừa bước vào cửa đã thấy Bạch Ngữ Dung đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, hơi cúi đầu, cẩn thận lật từng trang sách đang đặt trên đầu gối.
Quyển sách kia đã sớm ố vàng, từng trang giấy đã sắp nát, vì vậy Bạch Ngữ Dung không chỉ lót một tấm lụa mỏng ở phía dưới sách, mà thậm chí còn cẩn thận đeo găng tay để lật giở từng trang sách. Chỉ sợ dính một chút mồ hôi vào thì sẽ bẩn.
Có thể đoán được rằng quyển sách này vô cùng quý giá.
Bạch Văn Liên từ trước đến nay vốn là người nghiêm túc, thấy thế thì không khỏi ôn hòa dịu giọng nói,"Ngữ Dung, con nghỉ ngơi chút đi, đừng làm việc quá sức."
"Ba". Bạch Ngữ Dung ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Văn Liên liền lập tức muốn đứng dậy.
Bạch Văn Liên thấy vậy thì nhanh chóng tiến lên hai bước, vừa bước vừa nhắc nhở,"Đừng, con trước hết cất sách đi đã."
Lúc này Bạch Ngữ Dung mới nhớ ra, vội vàng gật đầu nghe theo lời của Bạch Văn Liên.
Nhân cơ hội này Bạch Văn Liên cũng đi tới trước mặt con gái, chắp tay sau lưng đứng sang một bên nhìn cuốn sách, tò mò hỏi,"Đây là cuốn sách thuốc của nhà họ Hứa mà ông ngoại cho con à?"